Mười bảy người được đưa tới phòng giam nhỏ ở tầng dưới cùng, sau khi cửa sắt đóng lại, sự việc coi như đã kết thúc.
Con tàu nữ vương Annie báo thù thả neo qua đêm cách Charleston hai mươi hải lý.
Xế chiều hôm sau, hải tặc trên thuyển đổi sang chế phục của hải quân, cuối cùng Elmer, nguyên thuyền trưởng của con tàu Scarborough cũng được mang ra khỏi căn phòng nhỏ tối tăm không ánh mặt trời.
Nửa tháng trôi qua khiến hắn tiều tụy hơn rất nhiều, cả người không có sức sống, quần áo tả tơi, râu ria xồm xoàm, lâu không được ra ngoài nắng khiến hắn không kiềm được híp mắt lại.
Auroff đi tới trước mặt hắn, nói:
-Những gì dạy ngươi trước đó ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Huân tước tiên sinh gật đầu liên tục, nói:
-Ta là thuyền trưởng Elmer Anderson của thuyền Scarborough, tàu chúng ta trong lúc tuần tra gặp phải cơn lốc nên chưa khởi hành được một tháng đã phải quay về cảng tu sửa, nghe nói hôm nay là ngày kết hôn của con gái tổng thống Belomont ở vùng New Hampshire, Massachusetts, New York nên đã dẫn người tới chúc mừng.
Hơi ngừng một lát, hắn lại bổ sung thêm để lấy lòng:
-Thật ra không cần phải phiền phức như vậy, ở đại lục không ai không nhận ra tàu Scarborough của đội hải quân Hoàng Gia cả. Cũng không có ai dám tới hỏi vặn chúng ta đâu, mà ta với bá tước Bellomont lại quen biết đã lâu nữa.
-Ta biết các ngươi quen biết đã lâu, đừng lo, các ngươi sẽ ở chung với nhau nhanh thôi.
Auroff nói đầy ẩn ý.
Elmer cho rằng Auroff đang nói sẽ bắt cả hắn và Bellomont lại thì vẻ mặt trở nên lúng túng, dù sao chuyện mà hắn đang làm thực sự không đúng, chẳng khác gì lừa Bellomont cả, nhưng tình bạn hữu nghị gì gì đó không thể quan trọng bằng tính mạng được, huống hồ Auroff đã từng hứa, chỉ cần hắn ngoan ngoãn phối hợp thì sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ thả hắn ra.
-Dẫn hắn xuống dưới tắm rửa thay một bộ đồ khác đi, đường đường là thuyền trường của Scarborough, không thể lôi thôi như này được.
Auroff nói với hải tặc bên cạnh.
Sau đó, lão lái tàu đẩy cửa lớn ở phòng thuyền trưởng ra, nói với người đàn ông đang ngồi cạnh bàn:
-Đã tới lúc rồi.
Người đàn ông đứng dậy, diện mạo bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước, trên đầu đội chiếc mũ tam giác màu đen, khoác áo dài jacket màu đỏ, bên hông buộc một sợi dây nịt bằng da, quan trọng nhất là đống râu màu đen dùng để ký hiệu ông ta là thuyền trưởng trên miệng đã cạo sạch sẽ, hiện tại ông ta hệt như biến thành người khác, từ một hải tặc khiến vô số người phải e ngại đã biến thành một vị sĩ quan hải quân oai hùng.
Auroff ngẩn người, cảm khái:
-Đã bao nhiêu năm rồi, ta còn tưởng sẽ không bao giờ thấy ngươi mặc bộ quần áo này nữa chứ.
-Có vài chuyện quên đi mới tốt.
Edward Teach thản nhiên nói, ông ta vừa nói vừa cầm gươm đeo hông vừa lấy một khẩu súng kíp.
-Tới bây giờ ta vẫn không biết chuyện chúng ta đang làm là đúng hay sai, nếu hắn vẫn còn sống thì nhất định sẽ không muốn nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ngươi.
-Nếu ngươi đang định hoài niệm thì tốt nhất nhanh lên, bởi vì hôm nay ta sẽ đòi toàn bộ nợ cũ. ...
Năm mươi người nhanh chóng tập kết trên boong tàu, Owen thấy Teach ra khỏi phòng thuyền trưởng cũng ngẩn người, sau đó gật đầu chào hỏi:
-Đã chọn người xong, tất cả đều là người có năng lực trên thuyền.
Teach ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn phía tây, nói với Elmer đang đứng trong đội ngũ:
-Đi thôi.
Auroff đứng trên mũi thuyền, nhìn đội ngũ năm mươi người leo lên bến tàu, giống như Elmer đã nói, bọn họ ngụy trang thành hải quân của tàu Scarborough xong thì không hề bị kiểm tra, cực kỳ thuận lợi tiến vào trong thành.
Mãi tới khi bọn họ đi mất dạng, Auroff mới rời khỏi boong tàu. Lão lái tàu biết một khi cuộc chiến này bắt đầu, ông ta cũng phải đóng tốt vai trò của mình.
Màn đêm buông xuống, Auroff một mình ngồi trong phòng thuyền trưởng nhìn đồng hồ cây quả lắc.
Cách thời gian ước định khoảng nửa tiếng, ông ta tua lại một lần nữa những chuyện xảy ra hôm nay một lượt trong đầu theo thói quen, xác nhận không bỏ sót bất kỳ thứ gì. Nhưng không biết vì sao ông ta lại luôn cảm thấy bất an.
Ngay sau đó, trong thành Charleston đột nhiên bùng lên ánh lửa, có thứ gì đó bắt đầu cháy rực trong đêm tối.
Auroff nhìn thấy một màn này thì sững sờ.
Mọi người trong thành đã bắt đầu rồi sao? Nhưng sao lại sớm hơn thời gian đã định nửa tiếng, mà trình tự cũng không đúng, dựa theo kế hoạch thì đáng lẽ phải để tàu nữ vương Annie báo thù nã pháo trước gây hỗn loạn, sau đó bên kia mới thuận thế bắt đầu ra tay. Là do đột nhiên xuất hiện chuyện gì bất ngờ nên bọn họ phải ra tay sớm hơn sao?
Ánh lửa trong thành cũng bị những hải tặc còn lại trên boong tàu nhìn thấy, có người hoang mang vội vàng chạy tới phòng thuyền trưởng hỏi người lái tàu:
-Auroff tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm gì đây, có muốn nã pháo tiếp viện không?
Auroff cũng không chắc chắn, nếu ánh lửa bên kia không liên quan tới mọi người mà đã nã pháo lên bờ thì năm mươi người trong thành sẽ rơi vào thế bị động, vì thế ông ta suy nghĩ một lát, rồi nói:
-Trước tiên để hết tay bắn pháo vào vị trí, chờ mệnh lệnh của ta.
Đúng lúc này, có tên hải tặc nhanh mắt nhìn thấy một đội hải quân chạy ra khỏi thành, nhóm người kia chạy tới cạnh chiếc thuyền nhỏ cạnh bến tàu, vội vàng nhảy lên, sau đó chèo như điên về phía tàu nữ vương Annie báo thù.
-Là người của chúng ta.
Thấy cờ hiệu phất phơ trước mũi thuyền, không cần Auroff ra lệnh đã có hải tặc nhanh chóng thả thang dây xuống.
Đội trở về là nhóm do thủy thủ trưởng Owen suất lĩnh, nhưng chỉ còn lại mười hai người, mà trên cơ thể từng người đều nhuộm đầy máu. Trên bụng Owen còn quấn băng gạc, được thuyền viên đặt lên thuyền. Khi nhìn thấy Auroff, câu đầu tiên Owen nói chính là:
-Chúng ta thất bại rồi! Không biết Elmer dùng cách gì để báo cho quân trông coi trong thành, chúng ta đã trúng mai phục, không thể không tản ra chạy trốn.
-Thuyền trưởng đâu rồi?