Chương 1504: Nhân Viên Nhà Máy
Chương 1504: Nhân Viên Nhà MáyChương 1504: Nhân Viên Nhà Máy
"Chỉ có ít người như vậy thôi sao?"
Trảm Phục Thiếu Niên dược dược dục thí nói:
"Cho ta ba phút, ta có thể hạ gục hết bọn họ."
"Ta chỉ cần hai phút rưỡi.
"Khuê Gia nhàn nhạt nói.
"Sao có thể chứ, bọn họ cách nhau một khoảng khá xa mà."
Trảm Phục Thiếu Niên không phục nói:
"Chỉ chạy qua thôi cũng mất không ít thời gian nhưng nói đi cũng phải nói lại, xem ra chúng ta thực sự đang ở trong xưởng sản xuất của nhà máy, chẳng trách không có một nhân viên bảo vệ nào nhưng tại sao cũng không thấy mấy công nhân, trình độ sản xuất của thế kỷ 20 thực sự cao đến mức này sao?"
Ngay khi hai người đang thì thầm trò chuyện, người đàn ông trên sân thượng đối diện lại hét lên vài câu nhưng đành chịu, ba tên giả Tây da trắng đối diện ngoài một câu "U-la" ra thì không biết nói gì khác, đương nhiên cũng không thể trả lời hắn ta, vì vậy người đàn ông trên sân thượng hét lên vài lần không ai trả lời đành phải đi về phía này."Ta sẽ hạ gục hắn, ngươi đi đối phó với hai người trong văn phòng."
Khuê Gia phân công nhiệm vụ. Dựa vào đâu?”
Trảm Phục Thiếu Niên khá bất mãn với sự sắp xếp này:
"Văn phòng phải chạy vài bước mới tới được, hơn nữa ai biết được bên trong có nút báo động gì không, nếu ngươi thất thủ, kinh động đến người bên trong, cuối cùng cái nồi này vẫn phải ta gánh." "Nếu không thì sao, chỉ những con tép riu này mà ngươi không muốn động thủ chẳng lẽ còn muốn để thần tượng Simon của ngươi ra tay sao?"
"Đương nhiên là không rồi, chắc chắn là ta đi."
Trảm Phục Thiếu Niên vội vàng nói nhưng một lúc sau hắn ta cũng lấy lại tinh thần:
"Khoan đã, không phải là chúng ta phân công nhiệm vụ sao?”
"Ngươi thật sự rất phiền phức."
Khuê Gia không kiên nhẫn nói:
"Để ngươi làm chút việc còn lải nhải, vậy thì chúng ta đổi chỗ, ngươi có cách nào khống chế tên kia không để hắn phát ra tiếng động, khiến hai người sau cửa sổ kính cảnh giác không?"
Trảm Phục Thiếu Niên ngẩn người, cuối cùng không thể không cầu cứu Trương Hằng bên cạnh, kết quả phát hiện Trương Hằng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái nắp sắt lớn bên dưới."Có vấn đề gì sao?"
Trảm Phục Thiếu Niên nói."Ồ, ta đang nghĩ xưởng này cuối cùng sản xuất cái gì."
Trương Hằng nói. Sản xuất cái gì? Nói ra thì đây đúng là một vấn đề."
Trảm Phục Thiếu Niên cũng tò mò nói:
"Nơi này tuy có vài máy móc nhưng tại sao lại lắp đặt sát tường, khoảng đất trống ở giữa chỉ có một cái nắp giếng lớn, chẳng lẽ dây chuyền sản xuất ở bên dưới sao?”
Hắn vừa nói đến đây thì dưới chân đột nhiên truyền đến một trận chấn động, ngay sau đó toàn bộ "Xưởng sản xuất" cũng rung chuyển theo, ba người phát hiện những khối lập phương kim loại dưới đất đột nhiên hoạt động, giống như nắp ấm bị nước sôi đẩy lên bắt đầu nhảy lên. Lúc đầu chỉ có vài khối nhưng rất nhanh hầu như tất cả các khối lập phương đều điên cuồng nhảy loạn xạ, cái nắp tròn bây giờ trông giống như một khuôn mặt người bị bóp méo. ...Cái quái gì thế?"
Trảm Phục Thiếu Niên bị chấn động đột ngột này làm cho giật mình:
"Đây là quá trình sản xuất bình thường sao?"
Trong lòng hắn vẫn còn một tia may mắn, kết quả là thấy người đàn ông trên sân thượng đang đi về phía bọn họ đột nhiên dừng bước, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh hoàng, như thể nhìn thấy cảnh tượng vô cùng đáng sợ, không còn quan tâm đến bọn họ nữa, lao về phía cầu thang xoắn ốc bên cạnh."Ta không nghĩ ở lại đây lâu hơn là một ý kiến hay."
Sắc mặt của Khuê Gia ngưng trọng nói. Mặc dù cô mới vào Phó Bản không lâu, vẫn chưa hiểu rõ nhà máy này cuối cùng làm gì nhưng cũng có thể cảm nhận được rằng những gì sắp xảy ra chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì."Đi theo."
Trương Hằng nói. Nói xong hắn đã sải bước, sau đó bao gồm cả những người chơi trong nhà đều đi theo sau hắn, chạy về phía cầu thang xoắn ốc. Những người chơi vừa chạy vừa nhìn xuống chân, kết quả phát hiện không chỉ những khối lập phương nhảy ngày càng mạnh mà ngay cả những tấm cách điện cố định xung quanh cũng bị một lực lớn tác động làm cong vênh, cái nắp tròn bên dưới giống như đang phong ấn một con quỷ khủng khiếp và con quỷ đó sắp thoát khỏi lồng giam của nó để mang lại tai họa cho nhân gian một lần nữa.
Không cần Trương Hằng nhắc nhở, tất cả mọi người đều nhận ra nguy hiểm, tăng tốc độ, lần lượt chạy xuống cầu thang xoắn ốc, đến một vị trí cách mặt đất khoảng mười mét, nơi đó có một lối đi. Mọi người vừa mới ra khỏi nhà không lâu, không quen thuộc với "Nhà máy" này chút nào, thực ra cũng không biết bây giờ nên chạy trốn về đâu mới an toàn, trong tình huống này cũng không có nhiều lựa chọn, cách an toàn nhất là đi theo người đàn ông trên sân thượng, dù sao thì hắn cũng là nhân viên chính thức ở đây, không nên tự hại mình chứ... phải không? Nhưng nói thật lòng thì mọi người cũng không có gì chắc chắn, hơn nữa vừa mới vào đường hầm đã mất dấu bóng của hắn nhưng may mắn thay, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa truyền đến từ phía bên trái, nghe giọng điệu thì cánh cửa đó hẳn là khá nặng, người đàn ông trên sân thượng dường như đẩy khá vất vả.