Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 1646 - Chương 1646: Đại Bàng Chết

Chương 1646: Đại Bàng Chết Chương 1646: Đại Bàng ChếtChương 1646: Đại Bàng Chết

Con đại bàng già bị một con dao gọt hoa quả cắt đứt đầu! Máu đại bàng phun ra, bắn tung tóe lên người Trương Hằng.

Lúc này, Trương Hằng cũng chú ý đến sự bất thường của Alessia bên dưới, khi con đại bàng già chết, Alessia phát ra một tiếng hét! Sau đó, không đợi Trương Hằng ra tay, cô ta đã tự ngất đi. Trương Hằng đang định kiểm tra thêm thì cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra, Tùng Giai vội vàng chạy ra từ bên trong, hét lên: "Đừng làm hại họ"

Trương Hằng thấy cô hướng dẫn viên không nghe lời hắn ở yên trong phòng, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì, bây giờ cục diện đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, trước đó trò vặt của Alessia cũng không có tác dụng gì, Trương Hằng cũng không để Tùng Giai quay về nữa, mà hỏi: "Cô biết lai lịch của họ không?"

Tùng Giai lắc đầu: "Không biết nhưng tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại của họ vừa rồi, họ xông vào hẳn là vì nghĩ anh đang chiếm tiện nghi của tôi, muốn cứu tôi ra ngoài."

Trương Hằng nghe vậy không nói gì, chỉ chỉ vào Alessia trên mặt đất nói với Tùng Giai: "Tìm một sợi dây trói cô ta lại trước, sau đó đến giúp tôi làm phiên dịch."

"ồ, được..." Tùng Giai cắn môi, dường như cảm thấy làm như vậy có vẻ vi phạm pháp luật, có chút do dự nhưng nghĩ đến việc trước đó bọn người này đang theo dõi Bác sĩ Baker, còn nhân lúc cô không để ý mà lén bỏ máy nghe trộm vào ví của cô, cô vẫn đồng ý.

Trương Hằng thì đi về phía Ole đang đứng dậy lần nữa.

Tên này cũng khá cứng cỏi, Trương Hằng biết cú đấm của hắn vừa rồi chắc chắn khiến đối phương không dễ chịu, cộng thêm bụng dưới của Ole cũng từng bị đánh mạnh, người bình thường lúc này đã nằm liệt trên đất không đứng dậy nổi nhưng Ole lại nghiến răng đứng dậy, nhìn vẻ mặt của hắn ta thì có vẻ như vẫn muốn đánh tiếp với Trương Hằng.

Nhưng đáng tiếc là Trương Hằng sẽ không cho hắn ta cơ hội này nữa, hắn ta rút khẩu Beretta M92F ở thắt lưng ra, chia vào tên bịt mặt trước mặt. Tên này thấy họng súng đen ngòm thì sắc mặt đại biến, Ole chỉ thích dùng nắm đấm giải quyết vấn đề nhưng không phải hoàn toàn không có não, khi đối phương rút súng ra, cũng có nghĩa là hắn ta xông lên nữa chỉ là tự tìm đường chết, vì vậy sau khi đứng dậy, Ole cũng không còn động đậy lung tung nữa, chỉ dùng đôi mắt to trừng trừng nhìn Trương Hằng, còn nhổ nước bọt sang một bên, lẩm bẩm một câu. "Hắn ta nói gì vậy?" Trương Hằng quay đầu hỏi Tùng Giai đang bận rộn đi khắp nơi tìm dây thừng.

"À, họ dùng phương ngữ phía bắc Inupiatun, hẳn là đến từ bộ lạc Inuit bên đó, câu nói vừa rồi, nếu tôi không nghe nhầm thì hắn ta nói hẳn là anh là sứ đồ của ác linh, ừm... giữa hai bên có phải có hiểu lầm gì không?"

"Sứ đồ của ác linh?" Sắc mặt Trương Hằng khẽ động: "Hỏi hắn tại sao lại nói như vậy."

Tuy nhiên, sau khi Tùng Giai truyền đạt câu hỏi của Trương Hằng cho Ole, hắn ta chỉ lắc đầu, không trả lời nhưng có thể thấy cậu bé Inuit này đối với Tùng Giai có thái độ tốt hơn Trương Hằng rất nhiều. Trương Hằng cũng không vội, hắn có quá nhiều cách để đối phó với cậu thiếu niên Inuit thẳng tính này, sau đó chỉ ra hiệu cho Ole ngồi trên giường, còn bản thân hắn cũng bước vào phòng ngủ phụ, bê một chiếc ghế, đối mặt với Ole.

Đợi một lúc thấy Tùng Giai vẫn đang tìm dây thừng, Trương Hằng nhắc nhở: "Dùng ga giường là được."

Tùng Giai bừng tỉnh, vội vàng quay lại phòng ngủ chính, một lúc sau Tùng Giai lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà Trương Hằng giao phó, sau đó kéo Alessia đã bị trói tay chân vào phòng ngủ phụ. Ole vừa nhìn thấy Alessia đang hôn mê bất tỉnh thì sắc mặt kích động, mấy lần muốn đứng dậy khỏi giường, đều bị Trương Hằng ép trở về, mãi đến khi Tùng Giai dùng tiếng Greenland nói với Ole rằng Alessia bình an vô sự thì cậu thiếu niên Inuit đối diện mới bình tĩnh trở lại.

Sau đó bày ra vẻ nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ giết ta đi, ta sẽ không trả lời một lời nào, ôm cánh tay, nhìn Trương Hằng đầy vẻ thù địch.

"Hắn ta nói ngươi có thể tùy ý tra tấn hắn ta nhưng hắn ta sẽ không nói gì đâu, để ngươi chết tâm đi." Tùng Giai có chút bất lực nhìn Trương Hằng bên cạnh.

"Thật sao? Vậy ngươi nói với hắn ta, bảo hắn ta yên tâm, ta sẽ không tra tấn hắn ta nhưng nếu hắn ta không hợp tác nữa thì ta sẽ giết chết đồng bọn của hắn ta." Trương Hằng vừa thản nhiên nói, vừa xoay họng súng, chĩa vào Alessia đang hôn mê trên mặt đất.

Kết quả là Ole lập tức ngồi không yên, bật người đứng dậy khỏi giường, mũi vẫn còn phì phì, chỉ vì lo lắng Trương Hằng sẽ bóp cò, không dám tiến lên nữa, đồng thời mở miệng, lại hung hăng nói một tràng.

Tùng Giai nghe xong có chút ngượng ngùng, không biết nên dịch lại cho Trương Hằng như thế nào.

Trương Hằng thì không sao: "Hắn ta muốn mắng ta thì tùy, ngươi chỉ cần bảo hắn ta nhớ trả lời thành thật là được, mạng sống của đồng bọn hắn ta phụ thuộc vào câu trả lời của hắn ta."
Bình Luận (0)
Comment