Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 1654 - Chương 1654: Cuộc Đột Kích

Chương 1654: Cuộc Đột Kích Chương 1654: Cuộc Đột KíchChương 1654: Cuộc Đột Kích

Tình hình ở đồn cảnh sát cũng tương tự, cảnh sát cũng bối rối trước những vụ tự sát đột ngột xảy ra, đang thông qua phát thanh kêu gọi người dân cung cấp manh mối, tuy nhiên cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa thu được kết quả gì, ngược lại các cảnh sát đều có chút đau đầu.

"Hắn sắp không xong rồi." Trương Hằng đột nhiên lên tiếng.

Và ngay khi hắn vừa dứt lời, nhịp tim của người chơi đàn cũng hoàn toàn ngừng đập, đồng tử giãn to, biểu cảm trên khuôn mặt mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc cuối cùng.

Tùng Giai rùng mình nhưng khi cô nhìn sang Trương Hằng bên cạnh, cô phát hiện hắn đã lật cuốn sổ tay tìm

được trên người người chơi đàn ra rồi.

Phần lớn trong số đó là bản nhạc nhưng qua phần trình diễn trước đó của đối phương cũng có thể nghe ra, hắn rõ ràng đã đi trên một con đường nghệ thuật vô cùng gập ghềnh, chắc chắn khó được thế tục công nhận, Trương Hằng cũng từng học piano, trong mắt hắn, thứ này thậm chí khó có thể được gọi là âm nhạc, bởi vì ngay cả một người mới bắt đầu không biết nốt nhạc nào cũng có thể chơi ngẫu nhiên hay hơn bản nhạc này.

Bởi vì bản nhạc sau chỉ là sự kết hợp hỗn loạn của đủ loại tạp âm điên cuồng, Trương Hằng lướt qua những bản nhạc lộn xộn đó rồi đưa cuốn sổ tay cho Tùng Giai bên cạnh, hỏi cô: "Trên đó còn viết gì nữa không?"

Tùng Giai nhận lấy cuốn sổ tay nhưng chỉ xem vài trang, lông mày cô đã nhíu lại, Trương Hằng nhận ra cô rất bài xích những thứ trên đó nhưng dù vậy cô vẫn cố chịu đựng sự khó chịu mãnh liệt để xem hết nội dung bên trong, thậm chí có những chỗ cô còn xem đi xem lại nhiều lần."Từ được nhắc đến nhiều nhất ở đây là 'vinh quang viên mãn, có chút giống như phán xét cuối cùng trong kinh thánh hoặc lời tiên tri của người Maya, người viết ra những thứ này tin chắc rằng ngày đó chắc chắn sẽ đến, khi đó thế gian sẽ không còn phân biệt thiện ác, không còn ràng buộc của pháp luật, đạo đức và luân lý, tất cả mọi người đều tự do kêu gọi trên mặt đất, giết chóc lẫn nhau, tận hưởng niềm vui từ việc tàn sát và hủy diệt." Tùng Giai nói đến đây thì dừng lại. "Ngoài ra, bên trong còn có một số đoạn mô tả về những giấc mơ mà hắn đã trải qua, chỉ là phần lớn đều không mạch lạc, dùng từ không chính xác." "Ừ”" Trương Hằng gật đầu, không nói gì, chỉ đưa tờ hóa đơn đó cho cô. "Cô xem lại tờ hóa đơn này xem ở đâu?" "Đây là hóa đơn mua sắm của siêu thị, tôi biết siêu thị đó, cách chúng ta khoảng ba km." Lần này Tùng Giai trả lời rất nhanh.

"Vậy địa điểm này cũng ở gần siêu thị đó sao?" Trương Hằng vừa nói vừa lắc cây bút đã mở nắp trước mắt cô gái, Tùng Giai nhìn thấy hoa văn được khắc trên ngòi bút và dòng chữ nhỏ ẩn trong đó, cô kinh ngạc trước khả năng quan sát mạnh mẽ của Trương Hằng.

"Đây là tên viết tắt của Bảo tàng nghệ thuật Nuck" Tùng Giai xem xét kỹ lưỡng rồi nói: "Cũng là bảo tàng tư nhân duy nhất trên đảo, được xây dựng vào năm 2005, bên trong có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, không chỉ có tranh vẽ mà còn có nhiều tác phẩm điêu khắc, rất được du khách yêu thích nhưng chỉ mở cửa vào thứ ba, thứ tư và cuối tuần, sao vậy, có vấn đề gì sao?"

Mặc dù người chơi đàn nhảy lầu kéo đàn violin như tiếng quỷ khóc nhưng dù sao cũng được coi là một nghệ sĩ, theo Tùng Giai thấy thì việc hắn đến bảo tàng nghệ thuật để tìm cảm hứng cũng là chuyện bình thường.

Trương Hằng không nói gì: "Ce còn nhớ câu chuyện mà Ole kể không, những kẻ tấn công Alessia là một nhóm người chứ không phải một người, bọn chúng đều đến từ một tổ chức bí ẩn, mà đã là tổ chức thì phải có nơi tụ họp, còn Alessia lại có mối thù máu với những người này, những năm qua cô ấy hẳn đã luôn truy tìm tung tích của chúng, mặc dù nhóm nhỏ của cô ấy chỉ có ba người nhưng tin rằng bộ lạc đứng sau họ cũng sẽ không hoàn toàn không giúp đỡ nhưng vẫn không có kết quả gì, điều đó chứng tỏ những năm qua những người đó đã ẩn náu rất tốt."

"Anh cho rằng bọn chúng sẽ ẩn náu trong bảo tàng nghệ thuật sao?" Tùng Giai mở to mắt.

"Bảo tàng nghệ thuật là một lựa chọn rất thông minh, bởi vì những kẻ này ít nhiều đều có một số vấn đề về tâm thần, chỉ không biết là do bản thân họ quá nhạy cảm nên mới trở thành tín đồ, hay là do trở thành tín đồ nên mới trở nên nhạy cảm, tóm lại nếu hành động tập thể thì sẽ rất dễ bị chú ý nhưng nếu là hoạt động nghệ thuật thì sẽ không có vấn đề như vậy, cô vừa nói bảo tàng nghệ thuật đó là tư nhân và được xây dựng vào năm 2005?" "Đúng vậy:"Ừm, những người Inuit đó đã bị tấn công một cách khó hiểu và còn có người chết, ước chừng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, sau đó han sẽ có người điều tra, bọn này han đã nhận ra nguy hiểm, cho nên mới xây dựng bảo tàng này, tính cả thời gian xây dựng, vừa vặn là sau trận động đất và cực quang đỏ lần trước bắt đầu chuẩn bị, ngoài ra, một tuần mở cửa ba lần, thời gian còn lại có thể dùng để tụ họp nội bộ." Trương Hằng hờ hững nói: "Cho nên nơi có khả năng nhất mà Bác Sĩ rời khỏi chỗ ở của hắn để đến cũng là đó."
Bình Luận (0)
Comment