Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Nụ Cười Miễn Cưỡng

Chương 166: Nụ Cười Miễn Cưỡng Chương 166: Nụ Cười Miễn Cưỡng

Hai bên cứ giằng co như vậy đến tận khi bình minh ló dạng. Trương Hằng thông qua ống nhòm, cuối cùng cũng xác định được đó chính là chiếc thuyền hương liệu mà bọn họ muốn tìm.

Từ kích thước thuyền đến chỗ treo cờ, còn có số lượng pháo trên thuyền đều không khác gì nhiều so với tin tức tình báo mà nữ thương nhân đã cung cấp. Sau khi nhận được tin này thì đám hải tặc trên thuyền đều nhịn không được mà reo hò, vứt bỏ đi những lo lắng và mờ mịt trước đó.

Trải qua nhiều ngày giày vò và chờ đợi như vậy, rốt cuộc thì bây giờ bọn họ cũng có thể thu được thành quả rồi. Dùng mắt thường đều có thể nhìn thấy được Hàn Nha Hào đang không ngừng gia tăng tốc độ lên.

Trương Hằng và Billy đứng ở mũi thuyền, cùng với đó là bọn người Annie, tất cả cùng nhau đối chiếu kế hoạch tác chiến lần cuối cùng.

-... Trước tiên chúng ta cứ tiến hành hai đợt công kích pháo binh trước đã, mục tiêu là cột buồm và boong tàu của bọn họ, mục đích là để thuyền của bọn họ mất đi động lực và giảm đi khả năng sát thương đến các thuyền viên khác. Phải tận lực chú ý để không phá hư kết cấu thân thuyền của bọn họ, nếu như hương liệu bên trong kho hàng bị thấm nước thì sẽ không bán với giá tốt được. Đợi đến khi đối phương không chịu được nữa mà đầu hàng thì khi đó chúng ta sẽ cho Hàn Nha Hào tới gần rồi để người của mình tiến lên thuyền...

Nói rồi Trương Hằng lại nhìn về phía Karina, lúc này nữ thương nhân cũng đã tỉnh rượu, nhưng mà nhớ lại đại khái chuyện xảy ra trong phòng thuyền trưởng khi trước khiến cho đầu óc của cô còn có chút mơ hồ. Cô mơ màng nhớ được tối hôm qua hình như bản thân đã nói liên miên về một đống lung tung lộn xộn nào đó nên giờ đây trong lòng không khỏi lo sợ, sợ rằng liệu chuyện này có tạo thành ảnh hưởng không tốt gì trong lòng đối phương hay không.

Nhưng mà ngay sau đó cô lập tức nghe thấy đối phương nói rằng:

-Thân phận của ngươi tương đối mẫn cảm, nên tốt nhất là ngươi vẫn đi vào trong phòng thuyền trưởng đợi đi. Nhớ kỹ là phải đóng cửa sổ lại, không nên bị bên đối diện nhìn thấy.

Trương Hằng còn cần nữ thương nhân giúp hắn bán các chiến lợi phẩm đến các cảng thuộc địa. Người này leo lên Hàn Nha Hào rồi xuất hiện trước mặt đám hải tặc đã là một việc cực kỳ mạo hiểm rồi, nhưng hành động ấy của Karina cũng đã đủ để chứng minh thành ý muốn hợp tác của cô, mà nếu sau này bị thương nhân lui tới trông thấy thì cũng không cần thiết, chỉ cần đối phương trực tiếp nói chuyện gặp được cô cho hải quan biết thì khi ấy ngoại trừ thật sự trở thành hải tặc ra, Karina cũng không còn lựa chọn nào khác.

Tất nhiên Karina cũng hiểu rõ điều này nên cũng không ý kiến gì thêm, cô cám ơn một tiếng rồi lập tức đi xuống boong tàu.

Đợi đến khi hết thảy đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, Trương Hằng gật đầu với Billy:

-Kêu pháo thủ vào chỗ, chúng ta bắt đầu thôi.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên hạ xuống thì ầm vang của hoả pháo cũng phá tan sự yên ả của mặt biển.

Thuyền hương liệu Hạnh Phúc Hào ở phía xa là bên đầu tiên nã pháo. Nhưng khi nhìn thấy lá cờ đen Hàn Nha Hào đối diện được giơ lên cao một tia hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ cũng tan vỡ.

Hạnh Phúc Hào đã chọn một con đường tương đối ít phổ biến để đảm bảo an toàn cho hàng hóa hết mức có thể và bọn họ cũng đã làm rất tốt việc giữ bí mật về tuyến đường này nên vẫn luôn bình an vô sự sau hơn một tháng rời cảng, lại còn chuẩn bị phải chạy thuyền qua những khu vực nguy hiểm thường xuyên có rất nhiều hải tặc ẩn nấp nhất nên không ngờ rằng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.

Chờ đến khi trời sáng, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ hình dáng của Hàn Nha Hào ở phía đối diện. Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định nhưng sau khi xác nhận con thuyền đã chiến đấu suốt một đêm với bọn họ lại thật sự là một tàu chiến hạm thì trên mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng không tự chủ được.

Thảm kịch xảy ra ở Charleston hai tháng trước đã sớm được lưu truyền ra giữa các thuộc địa. Hai vị tổng đốc và một vị lãnh tướng hải quân cao cấp đã chết thảm trong cùng một đêm muộn, đồng thời trong thành Charleston cũng bị pháo kích lọt vào mãnh liệt. Đây có lẽ là tổn thất nặng nề nhất mà đế quốc ở đại lục mới phải đối mặt trong những năm gần đây, ngoài ra cũng có tin đồn rằng hải quân còn bị mất một tàu bảo vệ vào đêm hôm đó. Nhưng so với những chuyện đã xảy ra trước đó thì chuyện này không được nhiều người chú ý tới.

Hiện tại đám người còn lại trên Hạnh Phúc Hào đều không thể không nghĩ đến những câu nói được truyền đi khắp nơi khi nhìn thấy Hàn Nha Hào ở trước mặt.

So với chuyện gặp phải một đám hải tặc thì chuyện càng đáng sợ hơn chính là gặp phải một đám hải tặc có chiến hạm.

Tuy nhiên, những nam nhân có thể kiếm cơm ăn ở vùng biển này đều không phải là những kẻ hèn nhát nên bọn họ biết rõ hỏa lực phe mình tuyệt đối đang ở vào thế hạ phong nhưng không có bất cứ người nào muốn cúi đầu nhân thua bởi vì tất cả bọn họ đều không cam lòng.

Hơn nữa, giá trị của đống hàng hóa trên thuyền cũng đủ khiến cho bọn họ phải liều mạng một lần, mười hai ổ hoả pháo trên Hạnh Phúc Hào không chút do dự phát ra đòn tấn công vào Hàn Nha Hào đang lao tới.

Kết quả là hầu hết tất cả các quả đạn pháo trong đợt tấn công đầu tiên đều bị thất bại, chỉ có một phát bay qua sát mạn thuyền. Một tên pháo thủ mới ở bên cạnh đột nhiên căng thẳng hỏi bóng người mặc áo đen đứng cách đó không xa.

-Thuyền trưởng, chúng ta có đánh trả không?

-Chờ một chút.

Trương Hằng nhìn Hạnh Phúc Hào ở phía xa rồi lắc đầu nói.

Bình Luận (0)
Comment