Mấy học viên hải quân khi trước được huấn luyện ở trường nhưng nào đâu đã gặp phải đối thủ hung hãn đến mức này cơ chứ, những người còn lại đều bị khí thế của thiếu nữ tóc đỏ dọa sợ, không một ai dám ra tay nữa.
Đúng lúc này, năm tên hải tặc ở sau xông vào, thế là sĩ khí khó khăn lắm mới có được của đám học viên kia lại biến mất. Tuy rằng chúng vẫn chiếm ưu thế về số người, thế nhưng ai ai cũng ngoan ngoãn giao nộp vũ khí.
Mọi người trên khoang hàng cũng đã nghe thấy tiếng súng ở bên dưới, những thủy thủ vốn đã định đầu hàng lại bắt đầu hành động. Trương Hằng biết bây giờ không phải lúc nói về sự nhân đạo nữa rồi, thay vì đó thì hắn lo lắng cho sự an nguy của Annie hơn. Thế là hắn quả đoán chọn cách giải quyết nhanh gọn nhất.
Trương Hằng rút chiếc súng lửa trước ngực mình ra với tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng vào thuyền trưởng của Hạnh Phúc Hào rồi bóp cò. Sau đó, đối phương ngã xuống, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Đám người cũng tự dưng trở nên rất yên tĩnh.
Vốn dĩ, có rất nhiều người thấy Trương Hằng trẻ tuổi, tưởng khi gặp những cảnh quá hỗn loạn thì sẽ cuống cuồng lên nên định nhân cơ hội đó liều một phen.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy phát súng này xng, những tia lửa nhen nhóm ban nãy đã bị dập tắt hoàn toàn.
Khi đã giành lại được quyền khống chế trên boong tàu, Trương Hằng lập tức cử ra năm người xuống giúp, thế nhưng lúc này Annie đã đưa những hải tặc còn lại lên rồi. Trên lưng thiếu nữ tóc đỏ có chảy máu, thế nhưng vẻ mặt của cô ta thì cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Cô ta hất hất tay bảo mấy tên cướp biển ở đằng sau ném mười hai cái đầu người lên trên boong tàu, nhìn xung quanh một vòng rồi lên tiếng.
-Còn ai muốn thử nữa không?
Đến lúc này, tất cả mọi người trên Hạnh Phúc Hào đã từ bỏ ý định phòng thủ rồi, đến khi bọn hải tặc vận chuyển hết hàng về Hàn Nha Hào thì cũng không có ai dám động đậy cả. Sau đó Trương Hằng lại bảo người chuyển một phần thức ăn và nước ngọt về để đảm bảo Hàn Nha Hào có thể thuận lợi về đến Nassau.
Trận chiến này không chỉ khiến thủy thủ trên Hàn Nha Hào ngoan ngoãn hơn mà bọn hải tặc trên thuyền cũng nhìn Annie bằng con mắt khác, đực biệt là năm thủy thủ cùng đi với cô ta xuống khoang hàng mà vẫn sống sót trở về, ánh mắt họ dành cho Annie đã thêm phần sợ hãi và ngưỡng mộ.
Trên đường về, chi tiết của trận chiến đó cũng bị bọn họ thêm mắm thêm muối rất nhiều, phần lớn bọn hải tặc có suy nghĩ khá đơn giản, có không ít người trong số họ từng bày tỏ sự bất mãn về việc thuyền trưởng bổ nhiệm một cô gái làm thủy thủ trưởng. Thế nhưng hơn hết, họ ngưỡng mộ, tôn trọng những kẻ mạnh.
Sau chuyện này, không một ai dám nói gì về giới tính của Annie nữa, vị trí thủy thủ trưởng của Annie cũng vững vàng hơn. Nhưng mà cái giá là ba ngày sau đó cô ta không xuống khỏi giường được nữa.
Nhát chém đó rất mạnh, vết thương rất sâu, khiến phần da của cô gái bị giật hết xuống. May mà trận chiến kết thúc đủ nhanh, Trương Hằng cũng đã xử lý cho Annie kịp thời, còn khả năng khôi phục của thiếu nữ tóc đỏ cũng đủ mạnh. Vậy nên khi đến gần lục địa, cô ta lại có thể hoạt bát như cũ.
Lúc Annie mặc quần áo vô tình đụng phải vết thương, cô nghiến răng nghiến lợi, thắc mắc rằng.
-Từ khi nào mà ngươi lại khách sao thế này? Ta lên thuyền là để giúp chứ có phải đến gây phiền phức cho ngươi đâu. Gươi đã cho ta làm thủy thủ trưởng của con thuyền này thì chắc chắn ta phải có khí khái của một thủy thủ trưởng chứ.
-Ta biết thân thủ của ngươi rất tốt, nhưng mà tình hình lúc đó nên rút về boong thuyền trước mới là sự lựa chọn hợp lý.
Trương Hằng nói với vẻ bất lực.
-Sau đó bọn họ sẽ tích lũy được kinh nghiệm đánh lén, chúng ta mà muốn xuống kho hàng một lần nữa thì sẽ phải trả cái giá đắt hơn. Hơn nữa mấy tên trên boong thuyền cũng sẽ trở nên không an phận đấy.
Thiếu nữ tóc đỏ nói với vẻ rất có lý.
Trương Hằng nghe vậy thì thấy hơi bất ngờ, không ngờ Annie lại suy nghĩ được chu đáo như vậy, chẳng giống tính cách bộp chộp của cô gì cả.
-Vậy nên khi đó cô nghĩ như thế sao?
-Không, khi đó ta chỉ thấy đây là trận chiến đầu tiên sau khi trở thành thủy thủ trưởng của ta, cho dù thế nào cũng không được trốn, không thì mất mặt lắm.
Hào Nha Hào cập bến ở cảng suốt ba ngày, trong lúc đó có không ít người kiến nghị thuyền trưởng Trương Hằng rời thuyền đều bị bác bỏ, nếu lúc trước bọn thủy thủ gặp loại chuyện như thế này có lẽ sẽ liên hợp lại với nhau tạo áp lực với thuyền trưởng, nhưng sau khi quan quân nhu kiêm nhân viên sổ sách Dufresne tính toán tiền lời lần rời bến này của mọi người, tất cả lại im lặng lần nữa.
Nhất là những người mới gia nhập kia đều cảm thấy may mắn bản thân vận khí tốt, đi lên Hàn Nha Hào, lúc này cũng không muốn bởi vì loại việc nhỏ này mà mất đi tư cách tiếp tục ở trên thuyền.
Có điều loại tình hình này chỉ miễn cưỡng duy trì được ba ngày, ba ngày sau coi như bị người dùng súng chỉ vào đầu, nhóm hải tặc có tinh lực không chỗ phát tiết này cũng không nguyện thành thành thật thật ở trên thuyền, cho dù là thuyền trưởng Trương Hằng hay là người cầm lái Billy đều không ai nghe theo, mắt thấy thuyền nhỏ bị không chế, thậm chí có người chuẩn bị trực tiếp nhảy xuống nước bơi đến bờ, dù sao khoảng cách nơi này đến bến tàu không tính là xa.
Trương Hằng thử tính toán, Vi Phong Hào không sai biệt lắm cũng đã an toàn, thế nên không cản người lại. Thế nên đám hải tặc tranh nhau chen lấn đi tới thuyền nhỏ, dùng tốc độ nhanh nhất chèo tới bến tàu, đám người vây xem trên bờ thấy thế tinh thần cũng chấn động, mấy ngày nay tất cả mọi người đều tò mò thu hoạch lần này của Hàn Nha Hào khi rời bến tột cùng là như thế nào, đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có kết quả.