Chương 1703: Ngọn Lửa Điên Cuồng
Chương 1703: Ngọn Lửa Điên CuồngChương 1703: Ngọn Lửa Điên Cuồng
Nhưng vẫn không nói gì.
Sau đó hắn bước tới, giãm lên từng xác chết đi về phía Trương Hằng, ngay khi hắn đưa tay ra, chuẩn bị đâm vào ngực Trương Hằng thì động tác đột nhiên dừng lại, cau mày, đây cũng là lần đầu tiên hắn lộ ra biểu cảm trên khuôn mặt, còn có vẻ hơi cứng nhắc.Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn vẫn từ bỏ động tác đang làm dở, đứng thẳng người dậy, mặt không biểu cảm nhìn Trương Hằng đang nằm dưới đất, vẻ mặt như đang nhìn một con cừu non bị đưa vào lò mổ.
Mãi đến khi hắn quay người rời đi, Trương Hằng mới cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể thở lại, bên cạnh không còn ngọn lửa cháy và những xác chết chằng chịt.
Lúc này hắn đang nằm trên giường trong phòng ngủ của khách sạn, mồ hôi đã thấm ướt cả ga giường.
Quả nhiên là một cơn ác mộng, Trương Hằng nhìn bàn tay phải của mình, chiếc đồng hồ hình sao biển cuối cùng cũng đã trở lại cổ tay hắn nhưng khi nhìn thấy thời gian trên đó, Trương Hằng lại ngây người.
00:35.
Rõ ràng cảm thấy không trôi qua bao lâu nhưng hắn đã ngủ hơn mười tiếng, chiếc sao biển đã lặng lẽ đi hết một vòng, nói cách khác, bây giờ hắn đã đến thế giới tĩnh lặng của riêng mình và đây có lẽ cũng là lý do tại sao trong mơ, một người khác của hắn đột nhiên dừng tay, quay người rời đi.
Tuy nhiên, điều khiến Trương Hằng để ý là không giống như trước đây, thời gian trên đồng hồ không phải là đúng vào lúc nửa đêm, nói cách khác, cơn ác mộng trước đó của hắn không kết thúc ngay sau khi hắn bước vào thế giới tĩnh lặng, mà còn kéo dài thêm ba mươi lăm phút!
Trương Hằng không thể tỉnh dậy đúng vào lúc 0 giờ theo giờ Bắc Kinh, đây không phải là tin tốt đối với hắn.
Bởi vì điều này có nghĩa là khả năng dừng thời gian của hắn có lẽ không thể hoàn toàn có hiệu lực với thứ bên trong thành phố dưới băng và phát hiện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của hắn.
Trương Hằng muốn đến thành phố dưới băng đó xem thử nhưng tất nhiên không phải là liều lĩnh, dù là câu chuyện mà Sachu kể hay lời cảnh báo của Nyarlathotep đều cho thấy nơi đó nguy hiểm như thế nào.
Và vũ khí lớn nhất của Trương Hằng chính là khả năng dừng thời gian của mình, trong kế hoạch ban đầu của hắn, hắn định tìm thấy thành phố dưới băng đó trước, sau đó đợi thêm 24 giờ nữa mới xuống, còn việc vào đó là điều tra một vòng rồi lặng lẽ rời đi, hay tìm cách giải quyết bóng hình khổng lồ trong cung điện thì phải tùy vào tình hình cụ thể lúc đó mà chọn.
Nhưng bây giờ rất có thể hắn cần phải suy nghĩ lại về chuyến đi đến vùng băng giá này.
Ngoài ra, đêm đầu tiên hắn đến Greenland đã gặp ác mộng, e rằng đây cũng không phải là điềm tốt, Trương Hằng đã gặp Baker, Bác sĩ và Sachu, cả hai đều từng tham gia vào cuộc thám hiểm khoa học 18 năm trước va họ bắt đầu bị ác mộng quấy rầy trên đường tìm kiếm thành phố dưới băng đó.
Sau khi trở về, tình trạng này không những không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn, mặc dù cả hai đều sống ẩn dật, cố gắng tránh tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không tiếp tục điều tra nữa nhưng vẫn ngày một tiều tụy, cuối cùng một người chết, một người phát điên.
Bây giờ Trương Hằng cũng bắt đầu có thể hiểu được một chút về những đau khổ mà hai người này đã phải chịu đựng trong những năm qua, rõ ràng là giấc ngủ vừa rồi của hắn đã kéo dài hơn mười tiếng nhưng Trương Hằng không cảm thấy tinh thần và thể lực của mình hồi phục được bao nhiêu, cũng không khác gì lúc lên giường, hơn nữa còn đổ một thân mồ hôi.
Đây cũng là vì cảm xúc của hắn đã gần như biến mất, nếu không chỉ riêng cảnh tượng giống như ngày tận thế trong mơ cũng đủ khiến tinh thần hắn chịu áp lực nặng nề.
Sau khi thức dậy, Trương Hằng đi vào phòng tắm tắm rửa trước, rửa sạch mồ hôi trên người, sau đó mặc quần áo, trở về phòng ngủ, cầm điện thoại lên, thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ, còn có khoảng hai mươi tin nhắn mới, đều là của Tùng Giai.
Vì giấc ngủ này của hắn kéo dài bất thường, có lẽ cô phiên dịch lo lắng có chuyện gì xảy ra với hắn, Trương Hằng bấm vào xem một vài tin nhắn chưa đọc gần đây, quả nhiên là như vậy và có vẻ như Tùng Giai còn đến tìm hắn một lần, gõ cửa nhưng không thấy ai mở, sau đó cô phiên dịch đã chạy đi tìm Alessia và Ole để nhờ giúp đỡ. Trương Hằng xem xong tất cả tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống, trước tiên đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua chút đồ ăn, ăn xong lại ngủ bù, lần này trong 24 giờ của hắn, cuối cùng cũng không còn ác mộng nào quấy rầy hắn nữa.Sau đó Trương Hằng mở máy tính xách tay mang theo, bắt đầu sắp xếp những tin tức thu thập được trong chuyến đi Greenland này, đánh dấu vào những tin tức đã có thể xác nhận, đánh dấu hỏi vào những tin tức còn nghi ngờ, sau đó xác minh chéo với nhau...
Không biết từ lúc nào hắn đã viết đầy nửa cuốn sổ tay, cũng nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu, hơn nữa không chỉ một tiếng, thực tế trong hai phút này, tiếng chuông cửa gần như không ngắt, một tiếng nối một tiếng, rất gấp gáp.