Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 1708 - Chương 1708: Lời Cảnh Báo

Chương 1708: Lời Cảnh Báo Chương 1708: Lời Cảnh BáoChương 1708: Lời Cảnh Báo

Theo lời kể của Alessia va Ole, ngày nay, mối liên hệ giữa người với người trong các bộ lạc Inuit vẫn rất chặt chế nhưng không còn như trước đây, cha mẹ không cùng nhau nuôi dạy con cái và trẻ em cũng được đưa đến trường để học kiến thức văn hóa, mặc dù kết quả là những người trẻ tuổi sau khi tiếp xúc với cuộc sống đầy màu sắc bên ngoài đã lần lượt lựa chọn rời khỏi vùng đất này.

Nhưng Kunayu đã nói, không nên cưỡng cầu mọi thứ, nếu một ngày nào đó bộ lạc thực sự không còn nữa thì chứng tỏ mọi người đều đã có cuộc sống mà mình lựa chọn, cũng không có gì không tốt. Trên thực tế, những năm gần đây, nhiều bộ lạc nhỏ đã tự giải tán hoặc liên kết lại với nhau để thành lập các khu định cư lớn, hướng tới sự phát triển của thị trấn.

Còn bộ lạc của Alessia có lẽ cũng sẽ có một ngày như vậy nhưng hiện tại thì vẫn còn khá nhiều người lựa chọn ở lại đây, khi thấy Alessia trở về bộ lạc, những người trong bộ lạc đã thân thiết chào hỏi cô và Ole đằng sau cô, hắn cũng là khách quen ở đây, về cơ bản mọi người trong bộ lạc đều biết hắn.

Ngoài ra, họ cũng dùng ánh mắt tò mò nhưng không có ác ý nhìn Trương Hằng và Tùng Giai, bộ lạc của Alessia không xa Nuuk, bình thường cũng có một số du khách nhưng người nước ngoài da vàng thì không nhiều, còn Tùng Giai thì dù đi đến đâu cũng nhận được không ít sự chú ý của những người khác giới.

Nhưng rất nhanh họ phát hiện ra có vẻ như thiếu một người, Luke ra ngoài đón tiếp trước đó lại không có trong đội và khi nhìn thấy thứ được phủ chăn trên xe trượt tuyết, không ít người đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt cũng trở nên buồn bã.

"Kunayu đang đợi cô ở nhà của bà ấy." Một ông lão tiến lại gần nói với Alessia.

"Vâng, chúng tôi sẽ đến ngay."

Alessia dẫn Trương Hằng và những người khác đến trước một ngôi nhà gỗ trông không lớn lắm, ngôi nhà này không có gì khác biệt so với những ngôi nhà khác trong bộ lạc nhưng mỗi người đi qua đây đều không tự chủ được mà bước chậm lại, trên mặt cũng hiện lên vẻ kính trọng.

Alessia gõ cửa, rất nhanh bên trong truyền đến một giọng nói ôn hòa: "Mời vào."

Alessia nghe vậy đẩy cửa đi vào, còn những người khác thì tạm thời ở bên ngoài, để lại không gian chào hỏi giao lưu cho đôi sư đồ này, năm phút sau, cửa nhà gỗ lại được mở ra, Alessia thò đầu ra từ bên trong: "Được rồi, thây mời các anh vào."

Ole tuy vẫn luôn bị hai người bạn đồng hành trêu chọc là kẻ thô lỗ nhưng vẫn có lễ nghĩa, để Trương Hằng và Tùng Giai đi trước, còn hắn là người cuối cùng bước vào nhà gõ, tiện tay đóng cửa lại.

Trương Hằng vào nhà thì thấy một bà lão khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi đang ngồi bên bàn nhưng không giống như hắn tưởng tượng, bà lão đó không mặc trang phục truyền thống kỳ lạ nào, hay đeo đồ trang sức hình thù kỳ lạ nào, bà mặc một chiếc áo len dày màu xám ở trên, mặc một chiếc quần bông ở dưới, trông chẳng khác gì một bà lão bình thường. Nếu không phải Alessia đứng bên cạnh bà, vẻ mặt cung kính thì có lẽ không ai tin rằng bà lão này chính là pháp sư vĩ đại nhất của người Inuit hiện nay.

Trương Hằng và Tùng Giai vào nhà liền hành lễ với bà lão, bà lão vẫy tay, để họ ngồi xuống bên bàn, sau đó đứng dậy lấy một ấm cà phê vừa mới pha trong bếp ra.

"Các con đến đúng lúc lắm, ta nhờ người mua giúp ta cà phê Brazil trên mạng cuối cùng cũng đến rồi, Yves đi làm việc ở Nuuk đã mang về giúp ta, vừa hay chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức." Kunayu cười nói.

Alessia lấy năm chiếc cốc từ trong tủ ra, sau đó nhận lấy ấm cà phê từ tay Kunayu, rót vào cốc, Ole nhận một chiếc cốc, vẻ mặt như được sủng ái, không màng đến việc nóng, trực tiếp uống cạn.

Còn Tùng Giai cũng cầm cốc lên nhấp từng ngụm nhỏ, trong số những người ngồi quanh bàn chỉ có Trương Hằng là không động đậy.

Tùng Giai thấy vậy, đặt cốc xuống, khẽ nói bên tai một người nào đó bằng tiếng Trung: "Đây là cà phê do Kunayu pha, cho dù anh không thích... cũng nên uống một chút để tỏ lòng tôn trọng."

Kết quả là lời cô chưa dứt thì nghe thấy Kunayu ở đối diện lên tiếng: 'Không sao đâu, tôi có thể cảm nhận được anh ấy không có ác ý với tôi, chỉ là cảnh giác cao độ thôi, điểm này hoàn toàn không giống cha mẹ anh ấy, tôi nhớ mẹ anh ấy rất thích cười, giống như không hề có chút cảnh giác nào với thế giới này, ngay cả trong bộ lạc Inuit khép kín như vậy, tôi cũng hiếm khi thấy được nụ cười trong sáng như vậy."

Trương Hằng nghe Tùng Giai dịch xong thì sửng sốt: "Bà... đã gặp cha mẹ tôi sao?”

"Đúng vậy nhưng nói một cách nghiêm túc thì tôi gặp họ trong mợ, tiểu yêu tinh của tôi đã phát hiện ra họ trên một vùng băng nguyên hoang vu, dẫn tôi vào giấc mơ của mẹ anh." Kunayu cười tủm tỉm nói: "Tất nhiên, đó là chuyện của mười tám năm trước, trong giấc mơ của bà ấy, chúng tôi đã cùng nhau chơi một trò chơi điện tử, phải nói rằng, mẹ anh thực sự là một người rất thú vị."
Bình Luận (0)
Comment