Chương 1715: Kẻ Săn Mồi
Chương 1715: Kẻ Săn MồiChương 1715: Kẻ Săn Mồi
"Sau đó chúng như nhận được mệnh lệnh gì đó, cùng nhau lao về phía tôi, lúc đó tôi không quá sợ hãi, vì tôi biết đây chỉ là trong mơ, thực ra chúng không thể làm hại tôi, đặc biệt là với kinh nghiệm vào mơ trước đây của tôi, chỉ cần cảm xúc của tôi dao động mạnh, tôi sẽ rời khỏi giấc mơ của mục tiêu nhưng lần này tình hình hoàn toàn khác với trước, chúng bắt được tôi, tôi không thể giấy giụa, sau đó chúng cũng kéo tôi đến trước cái giếng đó.
"Một người trông như thủ lĩnh đi về phía tôi, dùng dao mổ ngực tôi, đặt tôi và những vật hiến tế đó cạnh nhau, tôi cảm thấy... rất đau, bên tai toàn là tiếng kêu rên nhưng tôi không tỉnh lại, cũng chính lúc đó tôi nhận ra có lẽ đã xảy ra vấn đề gì đó, sau đó khi nghi lễ của chúng tiếp tục diễn ra, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thứ trong giếng." "Bà đã nhìn thấy nó trông như thế nào chưa?" Trương Hằng hỏi.
"Rất tiếc, tôi chỉ liếc qua, không nhìn rõ lắm nhưng chắc chắn thứ bên trong không phải là con người."
Ngay cả khi không cần [Nhẫn Thề Ước], Trương Hằng cũng có thể nhận ra lão pháp sư không nói thật, rồi liên hệ với ánh mắt mà Kunayu nhìn hắn trước đó, Trương Hằng đoán rằng thứ mà Kunayu nhìn thấy trong giếng tám phần mười là có liên quan đến hắn nhưng Kunayu đã chọn cách che giấu, đối với lão pháp sư thì điều này tất nhiên không có lợi gì nhưng lại có thể khiến những người khác trong bộ lạc không thù địch với Trương Hằng. Alessia thì còn dễ nói, dù sao Trương Hằng trước đó cũng đã cứu mạng cô nhưng những người khác, nếu biết được ác linh trong giếng có khuôn mặt của hắn, cho dù sau đó Kunayu ra mặt giải thích rằng hai người họ không liên quan, ước tính những người Inuit trong bộ lạc cũng sẽ rất cảnh giác với hắn, hơn nữa những chuyện xảy ra ở đây sẽ không chỉ dừng lại ở đây, sau đó rất có thể sẽ nhanh chóng lan truyền trong những người Inuit còn hắn muốn tiếp tục hoạt động trên vùng băng nguyên này cũng sẽ trở nên khó khăn hơn.
"Sau đó thì sao, sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Alessia hỏi.
"Gumock rất sợ cái giếng đó nhưng nó thấy tôi bị bắt nạt, liền liều mạng lao vào giếng, tôi biết nó không phải là đối thủ của thứ trong giếng, liền mở miệng bảo nó quay lại." Kunayu nói.Liên hệ với câu "Gumock, quay lại!" mà bà ấy đã nói trước đó thì hẳn là chuyện xảy ra vào lúc đó.
"Bà còn nhìn thấy gì nữa không?" Alessia tiếp tục hỏi.
"Không còn nữa." Lão pháp sư lắc đầu.
Những người khác có lẽ không nghĩ nhiều nhưng khi nghe vậy, Alessia lại ngẩn người, vì trước đó khi ở dưới lầu, cô rõ ràng còn nghe thấy một câu "Không, không! Đây không phải là tương lai! Ngươi không thể... phá hủy tất cải" nhưng Kunayu lại không hề nhắc đến câu này.
Nếu là Ole với tính cách thẳng thắn thì lúc này chắc đã mở miệng hỏi thầy có quên gì không nhưng Alessia lại không nói vậy, chỉ gật đầu: "Em đi tìm Bác Sĩ cho thầy trước, giúp thầy nối lại xương gấy."
"Chuyện này không cần vội" Kunayu nói: "Ta muốn nói chuyện với Trương Hằng" dừng lại một chút rồi lại bổ sung: "Nói chuyện riêng." "Vâng, vậy chúng tôi ra ngoài trước." Alessia va Ole nhìn nhau rồi nói.
Còn Tùng Giai thì có chút ngượng ngùng, sau khi dịch xong câu đó, cô hỏi Kunayu: "Còn em thì sao, em có cần ở lại không?”
"Cảm ơn cô bé, cô cũng có thể ra ngoài trước, ta có cách giao tiếp với hắn." Kunayu ôn hòa nói.
Đợi mọi người rời khỏi nhà, lão pháp sư vẫy tay gọi Trương Hằng.
Hắn đi đến trước mặt bà, Kunayu nhìn Trương Hằng với ánh mắt vô cùng phức tạp, một lúc sau bà đưa một tay ra, ra hiệu cho Trương Hằng đặt lòng bàn tay lên tay bà.
Lòng bàn tay hai người áp vào nhau, tay Kunayu chỉ bằng một nửa tay Trương Hằng, lại rất gầy gò, nắm vào như một khúc gỗ nhưng lại ấm áp lạ thường.
Trương Hằng nắm tay lão pháp sư, ngay sau đó tầm nhìn thay đổi, hắn vẫn ở trong nhà Kunayu, chỉ có điều bên trái gần phía tivi vệ tinh xuất hiện một bóng hình khổng lồ.
Đó là một con gấu Bắc Cực toàn thân trắng muốt, ngồi trên sàn nhà, đầu gân chạm trần nhà.
Trương Hằng biết, đây hản là linh thú Gumock của Kunayu, chỉ có điều sắc mặt của nó lúc này có vẻ hơi ủ rũ, bụng có một vết thương lớn bằng miệng bát, không chỉ rỉ náu mà bề mặt vết thương đã bị thối rữa.
Sắc mặt con gấu Bắc Cực rất đau đớn, thân thể cũng run rẩy, hơn nữa khi thấy Trương Hằng nhìn về phía nó, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, co rúm lại bên cạnh Kunayu.
"Xin lỗi, nó vừa mới bị dọa sợ, vẫn chưa hoàn hồn lại." Giọng nói của Kunayu truyền đến bên tai Trương Hằng, lần này Trương Hằng không cần cô phiên dịch cũng có thể nghe hiểu lời lão pháp sư nói.
Như biết hắn đang nghĩ gì, lão pháp sư lại giải thích: "Bây giờ chúng ta đang ở trạng thái giao cảm, trực tiếp dùng tâm linh để giao lưu, giống như lúc bình thường ta giao tiếp với Gumock, vượt qua rào cản ngôn ngữ."
"Trước đây tôi từng thấy một đạo cụ trong trò chơi, cũng có tác dụng này."