Chương 1717: Sức Mạnh Thần Thánh
Chương 1717: Sức Mạnh Thần ThánhChương 1717: Sức Mạnh Thần Thánh
Trương Hằng nghe vậy cũng chìm vào im lặng, một lúc sau hắn ngẩng đầu lên: "Cảm ơn bà, pháp sư."
"Ngươi còn một chặng đường vô cùng gian nan phải đi, ta đã cố gắng nhìn về tương lai của ngươi nhưng nơi đó hỗn loạn, ta không nhìn thấy gì cả, hơn nữa rất nhiều người không biết rằng tương lai không phải là bất biến, nếu không thì những nỗ lực hiện tại của chúng ta sẽ chẳng có ý nghĩa gì, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sức mạnh của ta so với ác linh trên vùng băng giá kia quả thực quá yếu, thậm chí nó còn chưa từng nhắm vào ta, chỉ vô tình giải phóng hơi thở cũng khiến ta và Gumock khó lòng chống đỡ.
"Vì vậy, những gì ta có thể làm cho ngươi cũng có hạn nhưng ta hy vọng ngươi biết rằng, ngươi đã cứu ta và Alessia khỏi tay ác linh đó, ngươi chính là người bạn mãi mãi của người Inuit, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, nếu ngươi cần giúp đỡ, ngươi có thể đến đây tìm chúng ta, ta cũng chúc bông hoa trong tim ngươi mãi không tàn." Kunayu nói xong câu cuối cùng, buông tay Trương Hằng ra.
Còn Trương Hằng cũng đứng dậy cúi chào bà pháp sư già, hắn và Tùng Giai ở lại bộ lạc của Alessia một đêm, được tiếp đón nồng hậu chưa từng có.
Sáng sớm hôm sau, Trương Hằng mượn một chiếc xe trượt tuyết, chở Tùng Giai trở về Nuuk, Kunayu đã thông qua nhập mộng xác nhận sự phản bội của A Lực, tiếp theo bà sẽ đích thân đi thông báo cho thầy của A Lực và bộ lạc của hắn, đồng thời Alessia và Ole cùng những người khác cũng sẽ liên lạc với những người Inuit khác để bắt đầu tìm kiếm tung tích của A Lực và thánh vật.
Còn đây là chuyện nội bộ của người Inuit Trương Hằng không can thiệp nữa.
"Anh nói anh định rời đi sao?" Tùng Giai tỏ ra rất ngạc nhiên, ngay khi cô chuẩn bị từ chức công việc phiên dịch với Trương Hằng thì không ngờ đối phương lại mở lời trước.
"Ừ, tôi đã đặt vé máy bay tối nay."
"Chờ đã, anh không đi tìm thành phố dưới băng đó sao? Tôi tưởng anh rất quan tâm đến nó chứ, anh nói đến đây là để điều tra những chuyện liên quan đến nó mà."
"Tôi đã có được những thứ ta muốn biết, thậm chí còn nhiều hơn dự kiến." Trương Hằng nói: "Tôi thực sự rất hứng thú với thành phố dưới băng đó nhưng lần này sẽ không đi."
"Đây là một ý kiến hay" Tùng Giai nghe vậy vui vẻ nói: "Tôi cũng đã nghe câu chuyện của Sachu, cho dù lời hắn nói không hoàn toàn đáng tin nhưng nơi đó thực sự rất tà môn, hơn nữa ác linh đó rất lợi hại, ngay cả Kunayu cũng không phải là đối thủ của nó, chúng ta nên tránh xa nó càng nhiều càng tốt, đúng không."
"Ừ”" Trương Hằng rút ra một phong bì đặt trên bàn: "Đây là tiền công của cô trong thời gian qua."
"Ha, anh chuyển khoản cho tôi là được rồi, không cần phải đựng trong phong bì, làm bí ẩn như vậy." Tùng Giai vừa nói vừa nhận lấy phong bì nhưng khi cầm vào thì lại ngẩn người. Bởi vì trọng lượng nhẹ hơn cô tưởng tượng, hơn nữa hình dạng cũng không giống tiền, Tùng Giai xé phong bì ra, kết quả từ bên trong đổ ra một chùm chìa khóa xe.
"Cái gì?"
Trương Hằng chỉ tay về phía sau cô, bên cạnh quán cà phê nhỏ mà hai người hẹn gặp nhau vừa vặn có hai chỗ đỗ xe, một trong hai chỗ đỗ xe có một chiếc xe tải đỗ, kết quả là chăn mất chiếc xe bên trong, còn sau khi vào quán cà phê, Tùng Giai nhìn qua cửa sổ kính cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe đỗ ở chỗ đỗ xe còn lại.
Đó là một chiếc Volvo, không phải hoàn toàn mới nhưng có thể thấy chủ xe trước đó đã bảo dưỡng rất tốt, lớp sơn xe sáng bóng, trên thân xe cũng không có vết xước nào.
"Sao có thể, sao anh biết trước đây tôi vẫn luôn nhìn chiếc xe này." Tùng Giai nhìn rõ dáng vẻ của chiếc xe thì không thể rời mắt được nữa, cô trực tiếp chạy ra khỏi quán cà phê, đến trước chiếc xe, còn Trương Hằng sau khi thanh toán tiền cũng đi theo.
"Cô đã nhắc đến không ít lần, mặc dù không nói tên người bán nhưng những thông tin bên lề khác đã rất nhiêu rồi, cộng thêm mô tả về chiếc xe, rất dễ tìm ra chủ nhân, hơn nữa may mắn là hắn cũng có thể nói một ít tiếng Anh, chúng ta đã chốt đơn." Trương Hằng nói.
"Ole nói đúng, anh không phải là bạn cùng phòng của Holmes chứ." Tùng Giai nói, cô vuốt ve thân xe mà trước đó đã vuốt rất nhiều lần, trong mắt tràn đầy niềm vui không giấu được nhưng sau đó cô lại trả chìa khóa cho Trương Hằng: "Món quà này quá đắt, tôi không thể nhận."
"Cô xứng đáng." Trương Hằng nói: "Chuyến đi Greenland này, cô đã giúp tôi rất nhiều."
"Nhưng cũng không nhiều đến vậy, những chuyện này, tôi tìm một người phiên dịch khác cũng có thể làm được tám phần." Tùng Giai nhún vai.
"Vì lý do của tôi mà khiến cô rơi vào nguy hiểm, mặc dù kết quả cuối cùng không tệ lắm nhưng phần thừa coi như là bù đắp cho cô đi."
"Ờ, cũng không nguy hiểm lắm, chỉ là nhìn thấy và nghe thấy một số thứ thực sự làm tôi sợ thôi." Rõ ràng Tùng Giai đã hiểu lầm Trương Hằng, cho rằng hắn ta đang nói đến những chuyện ở bảo tàng nghệ thuật và trước đó ở nhà Bác Sĩ nhưng thực tế Trương Hằng lại đang nói đến chuyện cô bị Nyarlathotep để mắt tới, đổi thân phận.