Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 175 - Chương 175: Giấc Mộng Biến Vị

Chương 175: Giấc Mộng Biến Vị Chương 175: Giấc Mộng Biến Vị

Có điều giấc mộng của nàng ta cho tới hôm nay cũng có chút biến vị.

-Từ nay về sau không người nào có thể ngăn cản ta gác chân trên bản!

Cô gái tóc đỏ khí phách nói:

-Cũng không ai có thể ép ta bưng chén canh uống cho xong!

-...

Lúc đầu Trương Hằng định giúp Annie chuyển nhà, nhưng giữa trưa thuyền viên Hàn Nha Hào và một đám hải tặc khác xảy ra xung đột ở kỹ viện, Trương Hằng làm thuyền trưởng không thể không xử lý cuộc tranh cãi này.

Chuyện cũng không tính là lớn, tuy rằng xảy ra quần ẩu, nhưng cũng không có người nào tử vong, chỉ có một tên xui xẻo wor đối diện bị đâm vào đùi, lúc Trương Hằng đến kỹ viện, hai bên đang giằng co, tên xui xẻo bị đâm vào chân đã băng bó kỹ vết thương.

Hắn đơn giản hiểu một chút chuyện đã xảy ra, biết lần này hai bên xung đột là vì tranh đoạt một kỹ nữ, lúc đầu kỹ nữ kia đã được hải tặc của Thợ Săn Hào bao, nhưng bời hải tặc của Hàn Nha Hào nguyện ý ra giá cao hơn, kỹ nữ lại thay đổi chú ý, hải tải của Thợ Săn Hào cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị vũ nhục, vì vậy hai bên ra tay đánh nhau...

Loại chuyện này trên cơ bản mỗi kỹ viện đều sẽ phát sinh, thông thường như vậy chỉ cần bồi thường chút tiền là qua, nhưng hiện tại cả Nassau đều biết Hàn Nha Hào kiếm được nhiều tiền, nhóm người Thợ Săn Hào này không khỏi động lòng tham, công phu sư tử ngoạm đòi tiền bồi thường, sau khi bị từ chối thì ý vào đông người mà ngăn đám người Hàn Nha Hào ở nơi này.

(*Công phu sư tử ngoạm: là một phép ẩn dụ cho việc yêu cầu một mức giá cao hoặc các điều kiện, và nó cũng mô tả người ta tham lam. )

Thuyền trưởng của Thợ Săn Hào đứng lên từ bàn bên cạnh, sửa sang lại cổ áo, có điều Trương Hằng lại lười nghe hắn nói nhảm nói thẳng:

-Trả người.

-Không thành vấn đề, chỉ cần các ngươi thanh toán 20 viên kim tệ Tây Ban Nha tiền thuốc men.

Người trước nhếch miệng nói.

-Xem ra chúng ta không có đạt thành nhận thức chung về vấn đề này, vậy thì dựa theo quy củ cũ tới đi.

Trương Hằng nói xong trực tiếp rút Quân Đao bên hông ra.

Thuyền trưởng Thợ Săn Hào thấy thế thần sắc biến đổi, hắn ta không nghĩ tới đối phương hung tàn như vậy, cái gọi là quy củ cũ chính là nếu hai đám hải tặc không cùng ý kiến, có thể chọn hai phương thức để giải quyết tranh chấp là thuyền trưởng đơn đấu và quần ẩu, lúc này ý tứ của Trương Hằng không thể nghi ngờ là lựa chọn loại thứ nhất.

Nếu như là hai mươi năm trước, ngược lại hắn không ngại chấp nhận khiêu chiến, nhưng bây giờ hắn đã có tuổi, dáng người cũng có chút biến dạng, một mình đấu thấy thế nào phần thắng cũng không cao, vì thế vội vàng nói:

-Chúng ta nhiều người, vì sao ta phải một mình đấu với ngươi?

Có điều lời này thốt ra, mặt hắn ta đỏ lên trước, ngay cả trên mặt bọn hải tặc thuộc Thợ Săn Hào ở phía sau cũng lộ ra vẻ khinh thường, bên trong hải tặc tôn trọng võ dũng, loại người có hành vi nhát gan e sợ chiến đấu này không thể nghi ngờ sẽ bị mọi người xem thường.

Có điều lần này để lừa bịp một khoản, thuyền trường Thợ Săn Hào cũng không thể không đặt mặt mũi ở một bên.

-Quần ẩu? Ngươi xác định.

Trương Hằng nghe vậy thần sắc không thay đổi, thu Quân Đao lại, quay đầu nhìn về khách làng chơi đang xem náo nhiệt cách đó không xa:

-Chơi ngã một người của Thợ Săn Hào nhận được mười ngân tệ, ai tham gia?

Tiếng nói hắn vừa dứt, đám đông trong kỹ viện lập tức đứng lên.

Lần xung đột này kết thúc với kết quả là bọn thợ săn thủy thủ xám mặt chạy đi mà còn không mò được một cái đồng xu pê-sô* nào.

*Tiền Pê-sô: tiền bản vị của một số các nước Châu Mỹ la-tinh và Philipine.

Để tỏ lòng biết ơn, Trương Hằng mời rượu tất cả khách làng chơi trong kỹ viện đang tiếc nuối vì không thể kiếm được tiền treo thưởng, sau đó nhận được một loạt tiếng khen hay.

Mà hắn vừa mới giải quyết xong chuyện này, lại bị quan quân nhu, người hay tin chạy đến, kéo đi đến chỗ tên buôn vũ khí. Đạn 24 pound mà lần trước hắn muốn mua hiện tại đã có tin tức, Dufresna muốn hắn cùng đi đến đó để thảo luận số lượng nhập, thuận tiện thì đi tuyển đầu bếp luôn.

Trương Hằng bận rộn đến khi trời lặn mới có thể trở lại nơi ở.

Hắn đẩy cửa ra, trong phòng lại không có bóng dáng của thiếu nữ tóc đỏ.

Trương Hằng đi vào phòng ngủ của cô, phát hiện nơi đó cũng không có ai.

Sau lần Chareston bị pháo bắn, mấy người con của chủ nông trường đã biến mất cùng với Nữ Vương Annie Báo Thù. Không ai biết bọn họ đi đâu, hiện tại Annie cũng chuyển đi, trong căn nhà này liền chỉ còn lại một mình hắn.

Trương Hằng đột nhiên cảm thất nơi này có chút cô quạnh, cứ như thiếu mất cái gì vậy.

Trước kia, vào thời điểm này, hắn sẽ nghe được tiếng than đói muốn chết, sao còn chưa ăn cơm của thiếu nữ tóc đỏ ở dưới lầu. Bầy giờ đã không còn tiếng nói đó vang lên lần nữa.

Trương Hằng phát hiện bản thân đã quen với những thứ kia khi nào không hay.

Quen với việc cô nàng tùy tiện kia luôn ở bên cạnh hắn, quen với việc sau khi đi kiếm mối đánh nhau xong cô sẽ đúng giờ về nhà, quen với việc cô phàn nàn phụ nữ ở trên đảo bị kỳ thị ra sao, đám hải tặc đều là kẻ đui hết... Vì vậy hắn thật ra chưa bao giờ cẩn thận suy xét đến việc một ngày nào đó đối phương sẽ rời đi.

Mãi cho đến khi Annie bắt đầu dựa theo kế hoạch đi tìm phòng ở, từng bước từng bước đi về phía giấc mơ của mình, nhưng đồng thời cô cũng đã vì đó mà mất đi lý do ở lại nơi này. Buổi sáng hai người còn đi đến phòng mới xem xem, thiếu nữ tóc đỏ hào hứng nói về sau có thể tùy ý thỏa thích muốn làm gì thì làm ở đây, Trương Hằng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho cô từ tận đáy lòng. Chỉ là, hai người đều vô tình hay cố ý tránh nhắc đến việc sẽ tách ra.

Bình Luận (0)
Comment