-Câu nói này cũng có thể áp dụng cho tất cả những nô lệ da đen bên trong tòa trang viên này. Trước khi bị những tay buôn nô lệ bắt được ở Gold Coast*, bọn hắn đều phải sống trong trạng thái thấp kém, hỗn loạn, thời gian mỗi ngày đa phần dành cho việc kiếm đồ ăn và tranh dành địa bàn, chẳng khác gì thú hoang, lãng phí sức mạnh vốn có của chính mình.
*Gold Coast: Thuộc địa cũ của Anh ở châu Phi
Tốc độ nói của người đàn ông rất nhanh:
-Hiện tại, bọn hắn được bán đến Tân Đại Lục. Chúng ta đặt ra các quy định thưởng phạt cho bọn hắn, dựa theo đặc điểm riêng của mỗi người để phân công nhiệm vụ, vài người thì làm việc đồng áng, vài người thì đi đào mỏ, còn một số người thì, uhm... khai phá ra khả năng mua vui, giải phóng bọn họ khỏi loại lao động kém hiệu quả như đi kiếm thức ăn, sau đó sử dụng thân thể bọn hắn một cách hiệu quả, tạo ra lượng của cải khó có thể tưởng tượng được. Đây chính là ý nghĩa tồn tại của trật tự, đúng chứ?
Annie không khách khí mở miệng nói:
-Ngươi nói là tạo ra của cải cho ngươi chứ gì, đối với bọn hắn thì cuộc sống bây giờ còn không bằng lúc đói bụng.
Trong lúc bên này nói chuyện, tình hình trên đài giác đấu cũng đã tiến vào cao trào. Người da đen có vết sẹo trên mắt nắm giữ thế chủ động, ôm lấy đối thủ quẳng xuống đất, sau đó nâng lên nắm đấm nện vào đầu người nọ, tiếng va chạm giữa xương cốt với nhau khiến bầu không khí hơi ngột ngạt, nhưng mà khi máu tươi tung tóe ra giữa sàn giác đấu thì đám người dưới đài lại trở nên cuồng nhiệt.
Người đàn ông trung niên cao gầy cũng không phủ nhận điều này:
-Bọn hắn chẳng qua chỉ là hàng hóa và công cụ. Những tài sản ta có được từ việc sử dụng những công cụ này tất nhiên phải thuộc về ta. Nhưng Liên minh Hắc Thương thì lại khác. Song phương là quan hệ hợp tác, ta cần các ngươi không ngừng mang về chiến lợi phẩm, mà các ngươi cũng cần chúng ta bán được những chiến lợi phẩm đó đến thuộc địa, biến chúng thành tài sản. Giữa chúng ta, ai cũng không thể rời khỏi ai.
-Bất kỳ ai, dù cho không thích nó cỡ nào, đều không thể phủ nhận một sự thật là, sự thành lập của Liên minh Hắc Thương đã khiến túi tiền của đại bộ phận hải tặc trở nên dư dật hơn. Đây là một trật tự ổn định, tốt đẹp, có khả năng mang đến giá trị.
Người đàn ông cao gầy thản nhiên nói:
-Ta biết các ngươi muốn nói cái gì, nhưng mà trong bất cứ loại trật tự nào, quy tắc luôn lệch về phía người mạnh hơn, ở Nassau càng là như vậy. Liên minh Hắc Thương đồng ý thu mua giá cao hơn với thuyền trưởng ở nơi này là vì bọn họ đủ mạnh mẽ, có thể mang về hàng hóa giá trị cao trong mỗi lần ra khơi.
-Thật ra, trước đây, thương nhân ở chợ đen cũng từng làm như vậy, việc chia lãi cao hơn cho những thuyền trưởng có thực lực luôn là luật bất thành văn. Hiện tại, chúng ta chỉ là khiến điều đó trở nên tiêu chuẩn hóa mà thôi, viết nó thành điều khoản. Vì vậy, người của chúng ta trong cuộc đàm phán lần đó không phải cố ý gây chuyện với các ngươi.
Đây là một trận thi đấu không có trọng tài cũng không chấp nhận đầu hàng.
Trên sân đấu, người da đen có vết sẹo trên má trái chiếm thượng phong, mà đối thủ dưới thân hắn vào giờ phút này thoạt nhìn đã lâm vào hôn mê, nhưng hắn không hề có ý định dừng lại, vẫn liên tục vung nắm đấm, mãi cho đến khi gương mặt của đối phương bị đập thành máu thịt be bét, ngũ quan không thể nhận diện được nữa, tiếng hô dưới đài cũng ngày càng vang dội.
Nhưng tên da đen có vết sẹo trên má trái tựa hồ hơi đuối sức, thời gian vẫn còn dư dả, hắn nhịn không được thở hổn hển một hơi, từ dưới đất đứng lên, đi đến một bên khác trên sân đấu, ôm lấy một cái tượng đồng cao bằng người, ý đồ dùng cái này để ra đòn cuối cùng lên người đồng bào đang nằm trên đất.
Nhưng một giây sau, trong đám đông vang lên tiếng hô kinh ngạc, chờ đến khi tên da đen có vết sẹo trên má trái phát hiện ra tình huống không ổn thì đã muộn, ngay sau đó, phần gáy của hắn bị trúng một cú đấm, cả người lảo đảo hai bước, không những không giữ được tượng đồng trong tay, trái lại còn bị nó rơi trúng chân mình.
Pho tượng đồng này nặng ít nhất hơn trăm ký, rơi thẳng xuống đất trực tiếp đập vỡ xương chân của hắn, nhưng mà hắn còn chưa kịp rên lên thì đã bị người tóm lấy cánh tay. Không ai ngờ được rằng kẻ bị máu nhuộm đầy mặt, ngũ quan bị biến dạng đến mức không thể nhận ra được nữa đằng sau lưng hắn lại còn có khí lực lớn như vậy. Một giây sau, trên cánh tay của kẻ đó hằn rõ gân xanh, vặn gãy cánh tay đối thủ ngay tại trước mắt.
Người sau toát ra mồ hôi lạnh, nhưng lại đổi lấy càng nhiều tiếng reo hò bên dưới sàn đấu, vụ lật ngược tình thế này khiến vài người lớn tiếng khen hay.
Một phía nghiền ép mặc dù nhìn đã mắt, nhưng không thể khiến đám tân khách kích động bằng sự thay đổi, lật ngược thế cuộc mang tính hý kịch cao như thế này.
Lần này, tên mặt đầy máu rút kinh nghiệm của tên mặt thẹo trước đó, không hề dừng lại một giây nào, nhanh chóng vặn gãy cánh tay còn lại của đối thủ, sau đó dùng cánh tay của mình siết chặt yết hầu người kia.
Tên da đen có vết sẹo trên má trái phát ra những âm thanh không rõ nghĩa từ trong cổ họng, liều mạng vùng vẫy, nhưng mà việc mất đi hai cái tay đã đồng nghĩa với việc hắn không còn cơ hội lật ngược tình thế nữa, không lâu sau, hai mắt của hắn đã trợn trắng, Tử Thần cách hắn không còn xa.
Người đàn ông trung niên cao gầy không nhìn trận đấu đẫm máu khiến người say mê kia mà ngược lại, đem toàn bộ lực chú ý đặt vào Trương Hằng. Đôi mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, giờ phút này, hình như ông đang đánh giá đối phương. Một lát sau, ông tiếp tục mở miệng: