Hiển nhiên Laeri hiểu rõ điều này, dũng sĩ giác đấu da đen cũng không có đưa ra yêu cầu quá đáng, mà chỉ nói:
-Bọn ta sẽ tự mình giải quyết vấn đề này, tuy nhiên ta cần một lô vũ khí, không quá nhiều, nhưng kích thước phải nhỏ, dễ dàng mang theo và che dấu, như dao găm là được, ta còn cần ít nhất năm khẩu súng ngắn, những thứ này không cần phải vội, đợi sau khi ngươi giải quyết xong rắc rối rồi đưa cho bọn ta cũng được.
-Vũ khí thì không thành vấn đề, ta sẵn sàng chấp nhận đề nghị hợp tác của ngươi, ta cũng hy vọng cuối cùng ngươi sẽ đạt được thứ mình muốn.
Trương Hằng đưa tay ra trước.
Laeri hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hành đồng này, sau khi hắn rời khỏi quê hương thì đây là lần đầu tiên có người ngoài bộ lạc làm động tác này với hắn, có nghĩa là người phương đông trước mặt không coi hắn là hàng hóa hoặc là quái thú như những người khác, mà coi hắn là một sự tồn tại giao tiếp bình đẳng.
dũng sĩ giác đấu da đen sững sờ một lúc, liền duỗi tay ra nắm lấy lòng bàn tay đối diện, lúc này hai người nghe thấy dưới lầu có tiếng bước chân, Annie cùng bác sĩ đã tới trước cửa.
Trương Hằng đứng dậy và nói:
-Những ngày này, hãy chăm sóc vết thương của ngươi và nghỉ ngơi cho thật tốt, một đối tác khác của ta sắp trở lại rồi, đến lúc đó còn phiền ngươi kể lại một lần nữa những gì ngươi đã nghe được trước đây cho cô ấy. . . . . . . . . . . . .
Sau một tuần thì Karina trở lại Nassau, cô đưa con tàu chở nhục đậu khấu đến New York, một trong những cảng tốt nhất mà cha cô từng kinh doanh trước kia, hải quan ở nơi đó đều đã được lo lót xong hết, vì vậy, không ai làm khó cô ấy, thậm chí hàng hóa còn không cần kiểm tra đã được cho qua, nhưng mà việc tìm kiếm người mua tiếp sau đó cũng hao phí rất nhiều thời gian của cô.
Nhu cầu nội địa về gia vị ở New York không lớn, một thuyền chở thứ đồ này dù có giá trị lớn nhưng chỉ có thể bán được nếu đưa về châu Âu, có rất nhiều thương nhân thấy hứng thú với việc vận chuyển đường biển, nhưng không có ai đưa ra cái giá đủ khiến Karina hài lòng, nên cô vẫn phải tiếp tục tìm người mua mua, mãi đến mười ngày sau, một thương nhân chuyên bán nguyên liệu mới nghe tin rồi tìm đến, sau nửa ngày mặc cả, cuối cùng cũng đã đạt được cái giá cả hai bên đều hài lòng.
-Karina đã có được hũ vàng đầu tiên kể từ khi cô trở thành một thương nhân chợ đen, trừ đi chi phí thu mua trả cho Hàn Nha, cùng với lãi thế chấp và chi phí vận chuyển, thì chuyến đi này cô đã kiếm được khoảng 500 đồng vàng, một khoản thù lao hậu hĩnh như vậy khiến nữ thương nhân cảm thấy khá hào hứng, điều đó cũng cho cô hy vọng sẽ có được tiền chuộc để đưa cha ra khỏi tù, tiếc là con mồi quý giá như vậy không phổ biến, nếu không thì chỉ cần hai năm là cô đã có thể giúp cha mình nhìn thấy mặt trời một lần nữa.
Annie đã gửi một trăm đồng tiền vàng cho mẹ cô làm vốn xoay vòng, khoảng thời gian gần đây số tiền tiết kiệm trong nhà đã bị dùng hết để cứu cha, có số tiền này thì cô cũng có thể thở phào một hơi rồi.
400 đồng vàng còn lại, một phần dùng làm tiền quyên góp, tiếp tục duy trì mối quan cá nhân với các cảng, phần còn lại dùng làm tiền vốn cho lần thu mua tiếp theo, như vậy có thể giảm bớt một phần tiền lãi.
Sau khi hoàn thành công việc đang làm, nữ thương nhân không để bản thân được nghỉ ngơi, mà vội vàng trở về Nassau càng sớm càng tốt.
Điều mà Karina lo lắng nhất bây giờ là trong thời gian cô ấy không ở trên đảo điều gì sẽ xảy ra với mối quan hệ hợp tác giữa Hàn Nha và cô, nếu không phải lần đầu tiên bán đồ ăn trộm, thậm chí cô còn không muốn rời đi để làm thương nhân cũng không phải là cô không nghĩ đến việc hợp tác giữa cô và Trương Hằng chỉ để tạo áp lực cho liên minh Hắc Thương mà thôi, đợi đến khi chiếm được thế chủ động trong đàm phán sẽ đá cô ra, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không có vốn liếng gì để yêu cầu Hàn Nha đối xử bình đẳng với cô, cho dù biết đối phương định làm chuyện này với mình, cô cũng chỉ có thể phối hợp, bởi vì như thế thì ít nhất cô cũng có thể kiếm được một chút tiền.
Nhưng Karina không biết tại sao, cô ấy dường như luôn có một kỳ vọng không thể giải thích được đối với người đó, có lẽ bởi vì khi hai người ở một mình, cô ấy luôn dễ dàng bỏ qua thân phận của đối phương, Trương Hằng khác với tất cả những tên cướp biển mà cô đã từng gặp, trong tiềm thức cô cảm thấy lời nói của người đó có lẽ cũng không chỉ là nói suông.
Mà khi cô trở về Nassau, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là không có tin gì xấu trong thời gian này, Hàn Nha vẫn ở thế đối lập với liên minh Hắc Thương, còn những tên cướp biển vừa và nhỏ trên đảo thì vẫn xem con tàu kia như lá cờ đầu chống lại liên minh Hắc Thương.
Nhưng khi cô tìm thấy Trương Hằng, thì cô đã nhận được một tin tức khó tin.
-Cha ta vào tù là do Malcolm?
Karina há hốc miệng, vẻ mặt thoáng sững sờ, lần đầu tiên cô nghe tin này, nên cảm thấy hơi luống cuống, người đàn ông da đen tự xưng là dũng sĩ giác đấu bị mù một mắt và có cái mũi bị lõm xuống đang ngồi đối diện, cũng khiến cô cảm thấy hơi bất an.
-Cho đến nay bọn ta vẫn chưa có bằng chứng xác thực.
Trương Hằng rót cho nữ thương nhân một ly rượu để cô ấy bình tĩnh lại một chút.
-Tuy nhiên thời điểm cha cô bị bắt quả thực hơi trùng hợp. Sự nghi ngờ của Raymond không phải là không có lý, rõ ràng là cha cô đã trở thành vật cản cho việc thành lập liên minh Hắc Thương, nếu ông ấy bị bắt thì Malcolm là người được lợi nhiều nhất. Mấy ngày nay, Billy cũng đã hỏi thăm những thương nhân chợ đen quen thuộc trên đảo, thực ra sau khi cha cô bị bắt giam, không ai nghi ngờ rằng có kẻ đứng đằng sau việc này, nhưng cuối cùng thì Raymond đã ra mặt, là do Malcolm đứng sau, chắc hẳn cô đã đi gặp cha mình sau khi xảy ra chuyện này, lúc đó ông ấy có nói gì không?