Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 208 - Chương 208: Bão Táp Sắp Đến

Chương 208: Bão Táp Sắp Đến Chương 208: Bão Táp Sắp Đến

Đây là một nhóm hải tặc mới, hơn nữa còn có thực lực vô cùng mạnh.

Trước kia không phải chưa từng xuất hiện một nhóm hải tặc mới nào cập bến vào Nassau, hoặc nên nói, từ sau khi Nassau nổi tiếng thì càng ngày càng có nhiều hải tặc lựa chọn nơi này làm nơi tiếp tế, theo lý mà nói thì cư dân trên đảo Nassau sẽ không thể bất ngờ mới phải.

Nhưng tình huống lúc này khá đặc biệt, bởi vì đám người kia rất phách lối, chưa cập cảng đã nổ hai pháo. Cũng may hai phát bắn của chúng bắn phải bãi cát không người. Nhưng dù vậy cũng khiến không ít người vã mồ hôi lạnh.

Honegger cau mày, nói:

-Trong số các ngươi ai là thuyền trưởng?

Một người đàn ông xăm hình mỹ nhân ngư trên cánh tay đang chỉ huy hai thủ hạ của mình cắm cọc gỗ trên bờ biển, nghe thấy vậy thì bước ra khỏi đám người.

-Không biết nên xưng hô như thế nào?

-Thuyền trưởng Wilton, cứ gọi ta là Wilton cũng được. Nhưng ta nghe nói những thương nhân từng bị ta cướp thích gọi ta là Kẻ hành hình Wilton hơn.

Người đàn ông rút con dao nhỏ bên hông, thấy thế đám hải tặc sau lưng Honegger cũng lập tức giơ súng kíp trong tay.

Wilton bật cười, lại móc một quả táo nhỏ từ trong ngực ra, rồi dùng con dao kia gọt vỏ.

Vẻ mặt của Honegger vẫn không thay đổi, thản nhiên nói:

-Kẻ hành hình? Chưa nghe thấy bao giờ.

Wilton cắn táo, nói:

-Không trách các ngươi được, bởi vì từ trước tới nay ta cướp bóc đều không để ai còn sống, người biết cái tên này cơ bản đều chết cả rồi.

Hắn dùng giọng điệu dửng dưng khi nói tới chuyện vô cùng tàn nhẫn, trong mắt còn xuất hiện vẻ hưởng thụ. Ngay cả những hải tặc đã trải qua vô số trận chiến trên biển cũng không nhịn được rùng mình.

Honegger cũng được coi là nguyên lão trên đảo Nassau, từng là thuyền trưởng nổi tiếng cùng thời với Râu Đen và Hắc Vương Tử nên không bị mấy lời kia hù dọa, chỉ hừ lạnh một cái rồi nói:

-Ta không cần biết ngươi là ai, từ đâu tới đây. Nếu ngươi còn dám nã thêm một viên đạn pháo vào nơi này thì ta cam đoan câu chuyện xưa của ngươi sẽ chấm dứt tại đây.

Khiến mọi người không ngờ tới là lần này Wilton lại tỏ ra nho nhã và lễ phép, hắn buông con dao nhỏ trong tay xuống, nói:

-Chúng ta vừa mới tới quý địa nên chưa biết quy củ nơi đây, nếu có gì sai sót thì cho ta xin lỗi. Lần trước ở trên thuyền từng nghe mọi người nói về truyền thuyết liên quan tới nơi này nên chúng ta chỉ nghĩ tới xem thử nơi được gọi là cố hương của hải tặc mà thôi.

Thấy đối phương nhượng bộ, vẻ mặt của Honegger trở nên tốt hơn rất nhiều. Phất tay một cái ra hiệu cho những người đứng sau lưng cất súng kíp lại:

-Nassau là nơi tự do và cởi mở, chỉ cần không gây phiền phức ở đây thì dĩ nhiên sẽ hoan nghênh mọi người ghé qua.

Nói xong thì hắn định rời đi, nhưng không ngờ sau lưng lại truyền tới một giọng nói:

-Thuyền trưởng Honegger, theo ta nhớ thì hình như trên đảo có một luật lệ, đó là hải tặc ở đây khôn thể tấn công thuyền vận tải của thương nhân chợ đen.

Người nói chính là Karina, trên mặt nàng lộ rõ vẻ lo âu. Bởi vì con tàu Breeze vốn phải ở North Carolina nhưng lại dừng ở bến cảng Nassau. Đang đậu ở giữa hai con tàu hải tặc vừa tới, trước đó có người chạy tới báo cho nàng biết rằng tàu Breeze đã trở lại cùng lúc với hai con tàu hải tặc.

Chỉ có hai khả năng xảy ra tình huống này, đó là tàu Breeze đã bị người ta ép buộc, đó cũng nguyên nhân khiến Karina phải vội vàng như thế. Hàng hóa trên thuyền chỉ là phụ, cái nàng lo lắng nhất chính là sự an toàn của Mã Long và các thuyền viên.

Honegger nghe vậy thì dừng bước, lúc này hắn mới để ý thấy con tàu Breeze đang đậu trong bến cảng, bèn hỏi Wilton:

-Các ngươi đoạt thuyền của nàng à?

Wilton nhún vai, nói:

-Bọn ta là hải tặc, cướp tàu thương nhân không phải là chuyện hiển nhiên hay sao?

Honegger lại nhìn vào nữ thương nhân, nói:

-Tốt nhất các ngươi nên trả lại thuyền cho nàng đi.

-Nếu không thì sao?

-Nếu không thì chỉ sợ các ngươi sẽ không thể nào bán ra chiến lợi phẩm của mình nhờ nàng được.

Wilton bật cười, nói:

-Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, ta nghĩ bọn ta có cách để giải quyết chuyện đó.

Honegger không nói thêm, Karina mở to mắt lên nhìn, lại ngăn cản Honegger chuẩn bị rời đi, khó mà tin nổi nói:

-Chỉ như vậy thôi sao?

Honegger nhướn lông mày, nói:

-Không phải đám thương nhân chợ đen các ngươi đã thành lập một tổ chức gọi là liên minh Hắc Thương à, bây giờ các ngươi tự mà giải quyết chuyện này. Nghiêm túc mà nói thì bọn họ cũng không được gọi là làm trái quy định trên đảo, bởi vì bọn họ không cướp của ngươi khi ở trên đảo hải tặc.

Nói xong hắn rút tay áo đang bị nữ thương nhân tóm chặt, nói:

-Xin lỗi, ta chỉ phụ trách an toàn trên đảo, chuyện đó không nằm trong phạm vi quản lý của ta.

Nhìn bóng lưng rời đi của Honegger, trên mặt Karina xuất hiện sự bất lực. Nàng nhìn đám người đang xem trò hay xung quanh, trong đó còn có không ít người bán chiến lợi phẩm ở nơi buôn bán đồ đã qua sử dụng cho nàng. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy nàng nhìn qua thì họ đều im lặng quay đầu sang chỗ khác.

Vừa nhìn liền biết đám người Wilton kia không dễ chọc, mặc dù không có người buôn bán vật phẩm giúp khiến bọn họ sau này thiếu một con đường đổi tiền, nhưng ít nhất vẫn đơn hơn can thiệp vào chuyện này, rồi đi chịu chết.

Karina nhìn một vòng, không ngờ người mở miệng lại chính là Wilton. Hắn chỉ vào tàu Breeze cách đó không xa, mỉm cười nói:

-Con tàu kia là của ngươi à?

Nữ thương nhân quay đầu lại, tức giận nói:

-Đường đường là phó hội trưởng của liên minh Hắc Thương, hóa ra Malcolm lại dùng loại chuyện hạ lưu như này để đối phó với ta, ta cảnh cáo ngươi, nếu người trên con tàu kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ta thề sẽ khiến cả đám các ngươi...

Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị Wilton cắt đứt:

Bình Luận (0)
Comment