Karina gật đầu:
-Ta nghĩ tới lời ngươi nói lúc trước, chúng ta cạnh tranh với Liên Minh Hắc Thương, chỉ có đoàn hải tặc nhỏ ủng hộ là không đủ, ta định tiếp xúc với đại địa chủ trên đảo một chút, thử xem có thể thông qua việc giúp bọn họ vận chuyển thu hoạch miễn phí để đổi lấy ủng hộ của bọn họ hay không, mặt khác đồ vật thu hoạch từ chỗ giao dịch hàng secondhand quá mức vụn vặt, như vậy trực tiếp kéo đến thuộc địa sẽ không ai mua, chỉ trở thành rác rưởi, nhưng vứt bỏ như vậy cũng có chút đáng tiếc, dù sao nghiêm khắc mà nói chúng nó cũng có giá trị.
-Ngươi muốn làm như thế nào?
-Ta định ở nơi này và thuộc địa mở các tạp hóa nhỏ, xử lý những đồ vật linh tinh ở nơi đó, không cầu có thể kiếm tiền, chỉ cần có thể bù về lỗ vốn, như vậy chúng ta cũng không cần luôn bỏ tiền trên này.
Nữ thương nhân giải thích nói.
Trương Hằng nhướng mày.
-Làm sao?
-Ta nghĩ chuyện của Mã Long sẽ làm ngươi bị đả kích, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, xem ra là ta lo lắng thừa rồi.
-Ngay từ đầu thật ra ta cũng rất phẫn nộ và thất vọng, nhưng dọc đường tới đây, ta đã nghĩ rất nhiều chuyện, đã không còn tức giận như vậy, trong chuyện này có rất nhiều chỗ bản thân ta cũng làm không tốt, trước đó chỉ là ta có thói quen đơn phương tìm kiếm sự trợ giúp từ ông ta, căn bản không chú ý đến việc ông ta gặp khó khăn, ông ta ở sòng bạc thiếu nhiều tiền, tìm mượn nhiều ngươi, duy chỉ không tới quấy rầy ta, tình nguyện nhận mời chào của Malcolm, đại khái khi đó ông ta cũng không nghĩ tới ta có thể giúp đỡ gấp cái gì.
Karina tự giễu cười.
Có điều nữ thương nhân cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, cô nhìn ánh mắt của Trương Hằng ở đối diện, nghiêm túc nói:
-Ta muốn đánh bại Malcolm, không phải đơn giản để cho giao dịch hàng secondhand tiếp tục ở trên đảo, mà là muốn hoàn toàn triệt để hủy diệt hắn ta, đuối hắn ta khỏi Nassau, thay thế hắn ta trở thành thương nhân chợ đêm mạnh nhất trên đảo, cho dù trả cái giá gì, cho dù phía trước có nguy hiểm gì đang chờ ta, ta không quan tâm, không làm được chuyện này ta sẽ không thu tay lại.
Đêm khuya. Tại trang viên Terence.
Malcolm làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Đây chính là bí quyết để hắn ta có thể luôn luôn duy trì tinh lực, đặc biệt là trong quá trình chuẩn bị của Liên Minh Hắc Thương có đủ loại tình trạng xuất hiện từng tầng từng lớp. Mà từ đầu đến cuối Malcolm đều có thể giải quyết đâu vào đấy theo thứ tự, không hề lộ ra vẻ mệt mỏi, rõ ràng hắn ta đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dường như cơ thể vẫn còn giống như một người thanh niên mới hai mươi tuổi.
Trước đây vào lúc này, hắn ta đã nằm trên giường đúng giờ nhưng đêm nay lại là lần đầu tiên hắn ta vẫn còn ngồi trong thư phòng như trước.
Hắn ta tiện tay rút một quyển sách từ trên giá sách ra rồi lật lên.
Lúc này mấy thị nữ trên hành lang thậm chí còn không dám thở mạnh một hơi nào bởi vì tất cả mọi người đều biết trong khoảng thời gian này tâm trạng của Malcolm không được tốt cho lắm.
Vốn dĩ Malcolm là người có tính cách ăn nói có ý tứ, bình thường vẻ mặt của hắn ta trông vô cùng cứng nhắc nhưng kể từ sau sự việc xảy ra trên bờ biển, sắc mặt của hắn ta lại càng trở nên nghiêm túc hơn. Cho dù ở cách đó rất xa cũng có thể cảm nhận được một luồng khí thế doạ người.
Trước đó vào lúc hắn ta đang ăn điểm tâm, một thị nữ phục vụ hắn ta trực tiếp bị dọa sợ làm đánh rơi đĩa thức ăn trên tay, kết quả là bị người quản gia gọi người kéo ra ngoài đánh cho một trận. Từ đó về sau các nô lệ trong trang viên Terence lại càng thêm câm như hến.
Mặc dù nhìn thấy Malcolm đợi trong thư phòng quá giờ đi ngủ hơn một giờ nhưng không có bất cừ người nào dám tới nhắc nhở, tuy nhiên bọn họ cũng sợ bị trách phạt bởi vì không ai đến nhắc nhở.
Đám thị nữ vô cùng xoắn xuýt, cuối cùng ánh mắt bọn họ đều tập trung vào người một thị nữ da đen và lùn tên là Ria. Cô ta cũng là người được Malcolm thích nhất trong tất cả thị nữ, không giống như những thị nữ khác, cho dù có phạm sai lầm thì dường như Malcolm cũng chưa từng trừng phạt cô ta bao giờ. Chính vì vậy mà cô ta đã bị một số người xa lánh.
Ria không nói gì mà quay người đi xuống phòng bếp ở lầu dưới, sau đó cô ta quay trở lại bên ngoài thư phòng với một cốc sữa bò vẫn còn nóng ở trên tay, sửa sang lại quần áo trên người một chút rồi nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Giọng nói của Malcolm truyền ra từ bên trong.
-Vào đi.
Người thị nữ da đen nghe vậy thì đẩy cửa phòng ra, Malcolm đang ngồi trên ghế sofa lông nhung thiên nga, không hề ngẩng đầu lên.
Chờ đến lúc Ria đặt ly sữa bò kia trên chiếc mặt bàn ở trước mặt hắn ta thì Malcolm mới hừ một tiếng.
-Có lòng, đêm nay ta phải chờ khách nên sẽ ngủ trễ một lúc.
-Vâng, Malcolm tiên sinh.
Ria mỉm cười rồi thu đĩa lại, chuẩn bị rời đi nhưng ngay sau đó giọng nói của Malcolm lại vang lên lần nữa.
-Thời gian gần đây có còn người nào khác bước vào thư phòng của ta không?
Ria nghe thấy vậy thì trong lòng giật mình bởi vì trong giây lát cô ta nghĩ rằng Malcolm đã phát hiện ra việc bức thư bị đánh cắp. Cô ta chỉ cầm lấy một phong thư trong số đó, hơn nữa ngay ngày hôm sau đã trả lại nên không biết tại sao Malcolm có thể phát hiện ra điều bất thường.
Chẳng lẽ vận khí của cô ta lại bết bát như vậy sao? Vừa đúng hôm Malcolm kiểm tra lại những bức thư cũ kia rồi phát hiện ra rằng thiếu mất một phong thư trong số đó nhưng có nhiều bức thư như vậy thì làm sao Malcolm có thể nhớ kỹ từng phong một để ở đâu được chứ. Mà điều quan trọng nhất là lúc này cô ta phải làm gì đây?