-Ngươi mới nói đến thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha sao? Loại tàu có ba boong chuyên chở tám mươi ổ đại pháo, hơn hai trăm tên thủy thủ đầy đủ võ trang trên thuyền buồm lớn Gehlen, huống chi là bình thường bọn chúng còn có đến hai đến ba chiếc tàu bảo vệ đi cùng nữa. Mà theo như ta được biết, chỉ có một người tên là Pete Hein đã từng thành công cướp đoạt được hàng hóa trên thuyền Trân Bảo, đồng thời thành công chở số hàng đó về nước, mà hắn ta phải dùng nguyên một hạm đội quân đội của TMD mới làm được chuyện này.
-Thật sao? Ta không hề hay biết chuyện này nhưng ngược lại ta đã được nghe nói rằng khi các ngươi và Edward Teach ở cùng nhau đã từng chỉ dùng hơn một trăm người đàn ông để đoạt lấy sự kiêu ngạo của hải quân Hoàng gia ở bên trong thuyền Caporetto từ hơn bảy trăm người phía đối diện.
Sam nói.
-Bất luận là ai nói cho ngươi chuyện này thì hắn ta chắc chắn chưa hề nói cho chúng ta biết đã đến lúc chiếm cứ thiên thời địa lợi. Nhưng may mắn là quỷ kế của Auroff có hiệu lực nếu không chúng ta sẽ rất vất vả để vọt tới phía trên boong tàu đối diện. Thuyền trưởng Teach lấy một chọi mười, tất cả mọi người đều phát huy hết tiềm lực của mình nhưng cho dù như vậy, nếu như không có một thương cuối cùng kia của Trương Hằng còn thuyền trưởng của bọn họ tham sống sợ chết thì chúng ta nhất định sẽ thất bại trong gang tấc.
-Cho nên các ngươi không muốn được trải nghiệm một chút cảm giác kích thích này lần nữa sao?
Hắc Vương Tử Sam nháy mắt.
-Cảm ơn, không cần đâu, sau trận chiến ấy ta thề không muốn tiếp tục trải nghiệm loại cảm giác này nữa.
Billy nói.
-Ta chỉ đùa một chút thôi, ngoại trừ chúng ta ra thì ta còn dự định liên lạc với bốn vị thuyền trưởng có năng lực khác ở trên đảo. Nếu như sáu chiếc thuyền chúng ta cùng nhau động thủ thì phần thắng nhất định rất lớn.
Hắc Vương tử Sam nói.
-Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì tất cả hàng hóa sẽ được chia đều cho mọi người. Đây chính là một số tiền lớn bằng với thu nhập một năm của tất cả mọi người, nói cách khác sau này nếu như các ngươi muốn thì có thể tự cho bản thân mình một năm nghỉ dài hạn.
-Nếu như chỉ là để kiếm tiền thì chắc chắn ngươi còn có thể tìm được một con mồi thích hợp hơn. Vậy tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha như vậy chứ?
Trương Hằng ở bên cạnh cũng mở miệng hỏi.
Không thể phủ nhận rằng tất cả hàng hóa thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha đều có giá trị rất cao, ngoại trừ thuốc lá, tơ lụa ra thì còn có cả vàng bạc và châu báu nên việc Hắc Vương Tử Sam nói rằng có thể kiếm được một năm thu nhập trên chiếc thuyền này cũng không phải là đang khoác lác. Cho dù sáu chiếc thuyền hải tặc chia đều thì phần định mức rơi vào trong tay mọi người cũng sẽ tuyệt đối không thiếu.
Nhưng đồng thời tính nguy hiểm cũng cực kỳ cao, trừ phi lấy việc báo thù làm mục đích giống như Edward bởi vì trong tình huống bình thường không có bất cứ người nào lại dám đối đầu với thế lực quân đội.
Huống chi thuyền Tây Ban Nha cũng nổi danh là khó chơi, ngay cả hải tặc cũng đều không thích ăn cướp của người Tây Ban Nha bởi vì bọn họ rất ít khi đầu hàng, nhiều khi rõ ràng đang ở thế yếu nhưng lại tình nguyện bị đánh chìm chứ không muốn của đi thay người. Chính vì vậy ăn cướp của bọn họ chẳng những phải đối mặt với trận chiến khốc liệt mà cuối cùng còn có thể không thu hoạch được bất cứ một kết quả nào.
-Chủ yếu là cơ hội hiếm có bởi vì bình thường thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha đều là mấy chục con thuyền cùng nhau hành động nên thường không có cách nào để ra tay cả. Mà lần này hiếm khi nắm được cơ hội nó chỉ đi một mình, mặc dù còn có hai chiếc tàu hải quân bảo vệ nhưng đây chính là tốt nhất cơ hội.
Hắc Vương Tử Sam tràn đầy phấn khởi nói.
-Ta đã trả rất nhiều tiền để lấy được lộ tuyến đi thuyền của nó từ một con buôn quen tình báo quen thuộc nơi đó. Các ngươi thấy thế nào? Có hứng thú làm việc này cùng nhau không? Nếu như thành công thì chúng ta sẽ lập tức là đội hải tặc đầu tiên thành công cướp được thuyền Trân Bảo ở vùng biển này.
-Đây mới là chuyện ngươi thật sự quan tâm đúng không?
Hắc Vương Tử Sam nghe vậy nhưng ngược lại không hề phủ nhận, trên mặt hắn ta xuất hiện nụ cười giống như ánh mặt trời.
-Nhân sinh mà, luôn luôn cần một chút thử thách. Edward Teach có thể đánh bại được thuyền Caporetto thì không có lý do gì để không bắt được một chiếc thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha khi ta đã hẹn nhiều người cùng nhau hành động như vậy.
Trương Hằng hỏi Billy.
-Ngươi thấy thế nào?
Tài công của Hàn Nha Hào có vẻ hơi bất đắc dĩ.
-Ta vẫn thích việc yên ổn ăn cướp thương thuyền để kiếm tiền hơn nhưng gần đây chúng ta lại không có bất kỳ một manh mối nào trong tay cả. Hơn nữa ta biết những kẻ khốn nạn trên chiếc thuyền kia không có cách nào cự tuyệt một cơ hội kiếm tiền như vậy bởi vì dường như khẩu vị của bọn họ giống như một cái hang không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy. Tuy nhiên đối phương cũng chỉ có ba chiếc thuyền còn chúng ta có tận sáu chiếc nên ta cho rằng ngược lại có thể thử một chút.
-Nhân viên của chúng ta sẽ được chiêu mộ như thế nào, thời gian hai ngày có thể làm tốt việc chuẩn bị ra biển sao?
Trương Hằng hỏi bởi vì lúc trước hắn đã nhận được lời nhắc nhở của hệ thống rằng nhân viên trên Hàn Nha Hào vừa vặn đạt tới bảy mươi người, mà về sau việc chiêu mộ cũng không bị dừng lại nên lần này Trương Hằng và đám người Billy đã thống nhất mục tiêu là chín mươi người.
Sau khi đạt tới số người này thì mạn thuyền chiến sẽ lập tức không còn là nhược điểm của Hàn Nha Hào nữa. Mặc dù vẫn còn khoảng cách giữa những đoàn hải tặc khổng lồ kia nhưng nếu như lại gặp phải việc bị người khác đánh lén từ dưới nước cũng sẽ không nguy hiểm giống như lần ra biển này.