Trương Hằng nhớ tới việc Hắc Vương Tử Sam đã từng nói với hắn rằng hãy mượn chuyện này để điều tiết mâu thuẫn giữa hai người bạn kia, xem ra hai người mà hắn ta nói tới chính là Brook và Jarvis nhưng không ngờ rằng hắn lại thật sự kêu hai người này đến trong lần hành động này.
-Jarvis và ta là bạn cũ vài chục năm, giao tình giữa ta vpứo hắn ta còn lâu hơn so với Sam. Vào khoảng hai tháng trước, ta đã có được một manh mối rất có giá trị rằng có một chiếc thuyền vận chuyển nô lệ xuất phát từ Châu Phi với dự định tiến về Boston, chất lượng hàng hóa còn rất tốt, thanh niên đều từ độ tuổi mười sáu đến mười tám, cơ thể khỏe mạnh, hàm răng chỉnh tề. Ta đã sớm dẫn người chạy tới phía trên đường thuyền của chiếc thuyền kia, nhìn thấy mọi chuyện sắp thành công thì đột nhiên lại giết chết một đám người không rõ lai lịch. Ta phái người ra thương lượng với bọn họ nhưng ngay cả một chút quy củ bọn họ cũng không nói rồi giết chết người trên thuyền mà ta đã phái ra, sau đó không nói bất cứ một lời nào mà trực tiếp động thủ với ta. Tuy nhiên thuyền của bọn họ không nhanh bằng ta nên cuối cùng vẫn phải để ta chạy thoát.
-Sau đó khi nhớ lại ta luôn có cảm giác rằng dường như nhóm người kia sẽ hướng tới ta, cho nên chuyện này cũng không phải là trùng hợp mà là ân oán cá nhân.
Brook dừng lại một chút.
-Nhưng trước khi ra biển ta chỉ nói chuyện này cho Jarvis, cho nên chờ đến khi trở về ta đã lập tức đi đến chỗ ở của hắn ta rồi chất vấn ngay trước mặt hắn ta. Hắn ta một mực phủ nhận, hơn nữa biểu hiện rất tức giận, nói ta không nên nghi ngờ hắn ta nên lúc ấy ta cũng cho là mình đã nghi oan hắn ta. Tuy nhiên sau đó ta đã phái người đi điều tra thì phát hiện ra rằng hắn ta đã bí mật rời khỏi Nassau vào đêm trước khi ta ra biển nhưng đó lại không phải là thuyền của hắn ta.
-Vì chuyện này mà các ngươi nảy sinh mâu thuẫn sao?
Brook khẽ gật đầu.
-Ta chỉ không rõ tại sao hắn ta lại xuống tay với ta dù trước đó quan hệ giữa hai người bọn ta, được rồi... Loại chuyện này ta cũng lười suy nghĩ, ta đã hứa với Sam sẽ không ra tay với hắn ta nhưng cũng chỉ thế thôi, từ nay về sau giữa hai người chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào cả.
Brook lại hàn huyên vài câu với Trương Hằng, lúc này người lái thuyền da đen Eric trên thuyền Vidar đi tới.
-Ồ, các ngươi đều ở chỗ này, vận khí của chúng ta rất tốt. Người của Bower ở trên đảo cũng đã tìm được một số dê núi, còn có cả mấy con thỏ gì đó nữa nên đêm nay chúng ta có thể trò chuyện rồi. Vừa vặn trên thuyền còn có không ít rượu Rum nên Sam đã dứt khoát đề nghị tổ chức một bữa tiệc đốt lửa trại để chúc mừng lần hành động này thành công giúp cho chúng ta trở thành những hải tặc đầu tiên trên vùng biển này thành công cướp được thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha.
-Chúc mừng, bây giờ sao? Nhưng không phải là những thỏi vàng kia vẫn còn ở dưới đáy biển sao?
Trương Hằng hỏi.
-Đúng vậy. Tuy nhiên dù sao bọn chúng ở nơi đó cũng không có chân dài chạy mất nên đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được biện pháp để vớt số vàng đó lên thôi.
Eric vỗ vai Trương Hằng.
-Bên phía ngươi có thứ gì ăn được không? Nếu có thì cũng có thể đóng góp đấy.
-Ta có thể cung cấp ba mươi thùng rượu Rum, ngoài ra còn có một lô chanh còn tươi.
-Rất tốt, ta sẽ sắp xếp để một số người đi câu cá, vừa vặn chanh của ngươi có thể dùng để khử mùi tanh.
Brook ở bên cạnh giang tay ra.
-Như các ngươi thấy đấy, hiện tại trên thuyền của ta không còn bất cứ thứ gì nữa.
-Không sao, thuyền trưởng Sam đã giải quyết chuyện này rồi. Có lẽ ngươi có thể đi cảm ơn Jarvis bởi vì ta nghe nói hắn ta nguyện ý tiếp tế cho ngươi một phần ba số hàng.
Brook nhíu mày.
-Là hắn ta tự nguyện, vẫn là thuyền trưởng Sam nói cho hắn ta biết nên làm như vậy.
-Hai chuyện này khác nhau ở chỗ nào vậy?
Người lái thuyền da đen nháy mắt.
-Rộng lượng một chút đi Brook. Chuyện này đã qua đã lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn còn phải xoắn xuýt vì nó sao? Chờ đến khi chúng ta vớt được số vàng ở dưới đáy biển hoàng kim thì chẳng phải những tổn thất trước đây của ngươi đều được bù đắp lại sao?
Brook hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không nói gì nữa.
-Quá tốt rồi, lần đầu tiên ta ra biển tham dự chiến đấu nhưng kết quả lại chỉ ngồi trong khoang thuyền cùng với một đống khoai tây, sau đó nghe vài tiếng pháo vang lên rồi tất cả đều kết thúc. Hiện tại tất cả mọi người đang cùng nhau ăn tiệc chúc mừng thắng lợi của cuộc chiến ở bên kia mà chúng ta lại ở nơi này để hầu hạ bọn họ.
Harry vừa quay nguyên một con dê nướng trên đống lửa vừa phàn nàn nói.
-Không phải ngươi đã sớm nếm qua hai con cá nướng để đệm bụng rồi sao?
Đầu bếp Ramsay vừa rắc gia vị lên toàn bộ con dê nướng vừa lên tiếng nói.
-Hai chuyện này không giống mà, ăn một mình và ăn cùng với mọi người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Đáng ghét, ta cũng muốn được ở bên kia.
Trong ánh mắt Harry tràn đầy sự hâm mộ khi nhìn sang đám hải tặc náo nhiệt ở phía bên kia.
Kết quả là khi quay đầu lại thì nghe thấy lời nhắc nhở của Ramsay.
-Lật lại đi.
Harry thở dài rồi lại quay miếng thịt dê trên kệ nướng nửa vòng lần nữa.
Ramsay tiếp tục chậm rãi rắc gia vị lên đó, Harry đảo mắt một vòng.
-Ramsay tiên sinh, ngươi có nghe nói rằng hiện tại những thỏi vàng kia đang được ngâm dưới đáy biển không, dường như cách chúng ta không xa đâu.
-Nếu thế thì sao chứ?
-Chẳng lẽ ngươi không muốn đi nxem sao?
Harry hỏi.
-Ta còn chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều vàng như vậy, nếu có thể lấy được hai thỏi vàng từ trong đó...
-Ngươi vẫn nên đừng suy nghĩ đến chuyện như vậy thì hơn. Hiện tại nơi đó đã có người tuần tra bởi vì các thuyền trưởng đã đạt được thỏa thuận rằng mỗi một con thuyền sẽ đều có một người để giám sát lẫn nhau, hai giờ đổi ban một lần. Mà làm như vậy chính là để đề phòng có người đến lấy trộm mấy thỏi vàng.