Hắc Vương Tử Sam thật ra có chút tin tưởng Trương Hành, không chỉ bởi vì hai bên đã hợp tác từ trước, hai người Trương Hằng và Jarvis có một người nói dối, nếu Trương Hành nói dối, chỉ cần canh chừng lô vàng Hàn Nha Hiệu là được, còn nếu là Jarvis nói dối thì vấn đề còn tồi tệ hơn nhiều.
Bởi vì hiện tại số người có thể hành động trên biển còn chưa tới một nửa, mà người có thể hành động cũng đã có phân nửa là không thể được như bình thường, hơn nữa mới vừa trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, mỗi chiếc thuyền hải tặc cũng đã bị hư hao ít nhiều, đạn dược cũng thiếu thốn.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu thật sự có một chiếc tàu chiến của hải quân đột nhiên xuất hiện thì việc thắng bại căn bản đã rõ ràng.
Trương Hằng chắc hẳn đã thấy rõ điều này nên quyết định rời đi.
Hắc Vương Tử Sam không trách Trương Hằng bỏ rơi những người khác, không có nghĩa khí. Với tình trạng hiện tại của Hàn Nha Hiệu, nhân lực còn lại của Trương Hằng chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển, căn bản không có thừa nhân lực để chiến đấu, ngoại trừ rời đi đã không có lựa chọn nào khác nữa.
Mặt khác, thủy thủ đoàn Hàn Nha Hiệu cuối cùng cũng lên tàu theo từng đợt, ngoại trừ Harry, đầu bếp Ramsay trên con tàu lần này cũng có đóng góp rất lớn, hắn thực sự đã tìm thấy hầu hết thuyền viên chỉ trong 10 phút, cuối cùng chỉ còn sót lại hai người không thể tìm thấy.
Trương Hằng không đợi lâu nữa, hắn là nhóm cuối cùng di tản khỏi bãi biển, đẩy Jarvis xuống phà, rồi tự mình ngồi vào đó.
Annie và một vài thủy thủ khác chèo thuyền, trong khi Dufresne tạm thời thế chỗ của Billy, chỉ đạo những người còn tỉnh táo hạ buồm, xếp neo chuẩn bị rời bến, lúc này mọi người đều đang chạy đua với thời gian.
Khi con thuyền rời bờ, Jarvis cuối cùng cũng cởi bỏ hết lớp ngụy trang và nói.
-Ngươi tìm được người của ta ở trong rừng?
-Không, nói đúng ra, người của ngươi đã tìm thấy người của ta trong rừng.
Trương Hằng nói.
-Đúng là thú vị, nhưng ngươi biết các ngươi không thể tiếp tục trốn thoát như vậy mãi, phải không? Ngay cả khi ngươi có thể trốn thoát lần này, vậy còn lần sau? Rất ít người làm nghề này mà có thể chết già, ngay cả khi đó là Honegger, hắn bây giờ đang chiếm lấy các pháo đài trên đảo, không còn liều lĩnh ra khơi cướp bóc nữa, nhưng nếu một ngày Hồng Quân người Anh đến đó, hắn cũng sẽ không còn đường trốn thoát.
-Ta ủng hộ quan điểm của ngươi ở một mức độ nhất định, nhưng đó không phải là lý do ngươi phản bội những người trên bãi biển, nhiều người trong số họ xem ngươi như bạn bè, anh em.
-Muốn quên đi quá khứ và bắt đầu cuộc sống mới cần phải có chút can đảm. Chỉ bằng cách này, ta mới có thể sống một cuộc sống tốt hơn ở thế giới mới. Ngươi chưa nhìn thấy họ, xem họ khi nhìn thấy chúng ta, đôi mắt đó giống như đang nhìn dã thú nào đó vậy. Ngươi thấy đấy, lệnh ân xá không phải là trọng điểm, cái ta cần là rửa sạch quá khứ, để mọi thứ đều ở lại chỗ này, chỉ có như vậy là mới có thể trở thành... một con người đúng nghĩa.
Jarvis lẩm bẩm .
-Vậy mong ngươi sẽ đạt được điều mà ngươi ước muốn.
Chiếc phà đã đến mạn tàu Hàn Nha Hiệu, Trương Hằng cất khẩu súng ngắn trong tay và nắm lấy sợi dây thừng bên cạnh.
Ngay khi Hàn Nha Hiệu giương buồm lên và chuẩn bị rời đi, một bóng đen xuất hiện cách đó không xa.
Nhìn thấy bóng đen, Dufresne lập tức căng thẳng.
-Bây giờ phải làm sao đây? Phải chuẩn bị nghênh địch à?
-Chúng ta còn có bao nhiêu xạ thủ đủ tỉnh táo?
Trương Hằng và Annie có thể là hai người duy nhất còn đủ tỉnh táo, nhìn hạm đội uy hiếp phía xa mà không chút sợ hãi.
-Bốn người.
Quân nhu cười khổ nói.
-Cách đây mấy năm ta cũng từng làm pháo thủ một thời gian, nếu cần thiết ta cũng có thể...
-Chút nhân lực và hỏa lực này căn bản không có ý nghĩa gì. .
Trương Hằng lắc đầu, dứt khoát nói.
-Hạ buồm, nhân lúc bọn họ còn chưa chỉnh đốn đội hình xong, chúng ta tiến lên.
Dufresne nghe vậy kinh hãi.
-Đối diện có bảy chiếc thuyền, hỏa lực của chúng ta sao có thể trụ được.
-Thật là không có cách nào nữa, chỉ có thể liều mạng một lần thôi.
Trương Hằng nói.
-Ở lại chỉ có thể chờ chết, đợi đến khi bọn chúng điều chỉnh đội hình xong thì một cơ hội nhỏ nhoi cho chúng ta cũng không có. Chỉ cần chúng ta xông tới giữa đội hình đủ nhanh, bọn chúng sẽ kiêng dè đồng đội, tối đa chỉ có ba chiếc thuyền có thể tấn công nhóm chúng ta. Dựa vào trình độ của Hàn Nha Hiệu may ra có thể chống đỡ được.
Trương Hằng nhìn lại phương hướng của bãi biển, lúc này mọi người ở đó cũng nhận thấy sự xuất hiện đột ngột của quân hạm, một màn khủng hoảng và hỗn loạn bùng lên.
Họ đều là những tên cướp biển xuất sắc nhất ở Nassau. Bây giờ họ tập hợp lại với nhau vì cùng một mục tiêu, làm nên một thành tựu mà tất cả những cướp biển trước đây chưa từng làm được. Nếu đêm nay họ không say, đều ở trên chiến thuyền của mình sẵn sàng đón địch thì cho dù đối mặt hạm đội hải quân cũng chưa chắc không có sức đánh một trận. Mà bây giờ đám lâu la trên bờ biển ngoại trừ chạy nhặng lên như ruồi không đầu thì cũng chẳng thể làm được cái gì.
Người duy nhất chưa từ bỏ chính là Hắc Vương Tử Sam, hắn vẫn đang chỉ đạo nhân lực chỉnh đốn pháo binh trên bờ, nhưng bộ dáng của hắn lúc này trông có chút quạnh quẽ giữa màn đêm.
Jarvis đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ và đang chèo về phía bờ biển, nhưng sau khi nhìn thấy tàu hải quân xuất hiện ở đằng xa, hắn đã thay đổi ý định, quay lại và vẫy tay với chiếc tàu chiến dẫn đầu.
Nhưng lúc này Trương Hằng đã không có thời gian quan tâm đến hành động của người khác nữa, hắn dời mắt nhìn sắc mặt của mọi người trên boong tàu, thấy từng gương mặt tràn đầy lo lắng và tuyệt vọng, lúc này trên mặt của mỗi người đều viết đầy bất lực và hoảng hốt.