Dufresne bố trí hai người đi điều khiển máy bơm nước để rút hết nước đọng trong khoang thuyền ra, đồng thời những người còn lại tiếp tục gia cố tu bổ thân thuyền trên khe hở cùng lỗ thủng, mà chính hắn thì tại thế cục bị ổn định sau vội vàng chạy lên boong tàu.
Kết quả là Dufresne vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình chỉ đợi ở bên trong buồng nhỏ trên tàu chưa đầy hai mươi phút mà lúc trở lại biển cả đã hoàn toàn thay đổi diện mạo lần nữa. Sóng lớn cuồn cuộn trên biển, cuồng phong gào thét, thỉnh thoảng còn có sấm sét đánh xuống.
Rõ ràng khoảng cách đường đi chỉ có mấy bước nhưng quan tiếp liệu tiên sinh lại đi mất khoảng nửa phút, trong lúc đó còn trượt chân đến hai lần. Lúc này hắn ta mới thất tha thất thểu đi về phía trước bánh lái trước rồi hỏi Annie đang ở đó.
-Thuyền trưởng đâu rồi?
Vì gió thổi và tiếng sấm quá lớn nên thiếu nữ tóc đỏ căn bản không nghe thấy Dufresne đang nói gì mà mãi cho đến khi quan tiếp liệu tiên sinh lớn tiếng lặp lại lần nữa thì Annie mới chỉ vào cột buồm chính sau lưng cô ta. Dufresne nhìn thấy một bóng người mơ hồ ở phía trên nhưng hắn ta không nghĩ rằng cơn bão đột nhiên xuất hiện này có liên quan đến Trương Hằng. Hắn ta thấy Trương Hằng ở trên cột buồm cũng chỉ cho người này đang thu buồm lại.
Chính vì vậy Dufresne lại hỏi Annie.
-Người của hải quân đâu?
Như thể đang trả lời câu hỏi của hắn ta, một viên đạn pháo rơi vào vị trí chỉ cách Hàn Nha Hào khoảng mười mét, mà ở ngay bên tay trái Hàn Nha Hào có một chiếc thuyền vũ trang cũng đang chìm nổi trong sóng gió.
Thuyền trưởng hạ lệnh tấn công nhưng trong tình huống trước mắt này, ngay cả những pháo thủ có kinh nghiệm phong phú cũng rất khó nhắm chuẩn. Thường chỉ cần điều chỉnh tốt góc độ hoả pháo rồi một giây sau có một cơn sóng lớn đánh tới thì tất cả những cố gắng trước đó lập tức đều uổng phí.
Mà nếu đổi lại rơi vào một thuyền vũ trang ở phía sau thì sẽ gặp phải phiền phức bởi vì trận gió bão này xuất hiện quá bất ngờ nên thủy thủ trên thuyền không kịp phản ứng, thu buồm quá muộn dẫn đến việc cột buồm trực tiếp bị gió lớn phá nát rồi bay xuống mặt biển. Thuyền trưởng bất đắc dĩ chỉ có thể hạ lệnh trở về điểm xuất phát, trở lại bến cảng đảo Anh Vũ để tránh. Điều này khiến Hàn Nha Hào thiếu đi một người truy kích, áp lực phải đối mặt cũng giảm đi rất nhiều.
Tuy nhiên tâm trạng của Dufresne cũng không vì vậy mà tốt lên.
Mặc dù vấn đề truy binh đã được giải quyết một phần nhưng hiện tại loại thời tiết cực đoan này là thử thách rất lớn đối với Hàn Nha Hào đang thủng trăm ngàn lỗ. Hơn nữa mấu chốt là lúc này người cầm lái Hàn Nha Hào là Annie.
Thiếu nữ tóc đỏ lên thuyền trong khoảng thời gian này đã dùng vũ lực để đã chinh phục tất cả mọi người trên thuyền nhưng đám người giống như Dufresne biết rất rõ lai lịch và thân phận của cô ta nên biết rằng cô ta không hề có một chút kinh nghiệm hàng hải nào trước khi đến Nassau, cho nên cũng không có bất kỳ kinh nghiệm cầm lái gì cả. Trên thực tế cho tới bây giờ cô ta cũng chỉ ôm bánh lái, dựa theo những lời Trương Hằng đã nói mà duy trì đi thuyền dọc theo một đường thẳng không thay đổi phương hướng.
Dufresne nhìn với vẻ khiếp sợ, sợ lúc nào đó sẽ có một cơn sóng lớn lật đổ hoàn toàn Hàn Nha Hào.
Tuy nhiên nhắc đến cũng cảm thấy kỳ quái, Hàn Nha Hào đi thuyền lâu như vậy cũng gặp phải không ít sóng lớn nhưng về cơ bản đều có thể đối mặt được, chứ chưa từng gặp phải một cơn sóng lớn trí mạng từ bên cạnh đánh tới.
Tuy nhiên Dufresne không dám đánh cược vận khí, vội vàng nhận lấy bánh lái từ trong tay Annie.
Thuyền vũ trang bên trái vẫn đang chăm chỉ cắn xé bọn họ không ngừng nhưng sóng gió càng lúc càng lớn, người ở phía trên rõ ràng cũng bắt đầu lộ vẻ do dự.
Người trên thuyền biết hiện tại Hàn Nha Hào đang ở thời điểm suy yếu nhất nên có lẽ chỉ cần thêm một lượt nữa, không, thậm chí chỉ cần thêm mấy viên đạn pháo đánh trúng đối phương nữa là lập tức có thể loại bỏ hoàn toàn con thuyền hải tặc lúc này đã là nỏ mạnh hết đà. Đây cũng là lý dó khiến cho bọn họ một mực cắn xé không thả, không cam tâm để miệng thịt mỡ bay đi mất.
Tuy nhiên bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là thợ săn hải tặc chứ không phải là hải quân thật sự nên mặc dù Walden đã ra lệnh cho bọn họ phải giải quyết được Hàn Nha Hào nhưng bọn họ cũng không muốn đánh đổi tính mạng của bản thân để chấp hành mệnh lệnh này.
Trong tình huống giống như bây giờ, nguy hiểm đã vượt ra khỏi phạm vi bọn họ có thể tiếp nhận, trận gió lốc này đã vẫn còn chưa có dấu hiệu dừng lại nên cho dù có đuổi theo rồi xử lý thành công Hàn Nha Hào thì thuyền của bọn họ cũng có xác suất rất lớn sẽ bị phá hủy trong gió lốc.
Chính vì vậy cho dù không cam lòng nhưng chiếc thuyền vũ trang kia cũng không thể không lựa chọn quay đầu trở về điểm xuất phát sau mấy phút đuổi theo.
Vào thời điểm, rốt cục Hàn Nha Hào cũng đã thoát khỏi tất cả truy binh.
Tuy nhiên, trước mắt vẫn còn một kẻ thù lớn nhất với bản chất biến ảo khó lường nên Dufresne cũng không dám coi thường như trước. Mãi đến nửa giờ sau, rốt cục sóng gió cũng bắt đầu giảm dần, tình thế cũng dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
Mà trong quá trình này, từ đầu đến cuối Hàn Nha Hào đều hữu kinh vô hiểm (*).
(*): 有惊无险 (hữu kinh vô hiểm): Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.
Đợi đến khi sóng gió hoàn toàn yên bình lại, trên biển rộng mênh mông chỉ còn lại mỗi Hàn Nha Hào.
-Không thể tin được là chúng ta lại thật sự trốn thoát được!
Dufresne nhìn quanh bốn phía cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ một kẻ thù nào nữa, rốt cục hắn ta cũng có thể thở phào một hơi rồi đặt mông ngồi xuống boong thuyền.