Hắn ta mượn danh nghĩa mang đồ ăn cho nô lệ da đen mang theo một nghe ngựa bánh mì quay trở về trang viên Terence, quản gia cảm thấy không hiểu thấu, giáo hội không phải không tiếp tế qua người cùng khổ, nhưng là dưới tình hình thông thường sẽ không tiếp tế tới trên đầu nô lệ da đen, bởi vì nô lệ da đen là vật riêng tư của chủ nhân, giáo hội làm như vậy chẳng khác gì không tiếng động kháng nghị chủ nhân nô lệ da đen không cho những nô lệ da đen này ăn no.
Có điều tiểu linh mục nói người đều là con dân của tạo hóa, không phân nghèo hèn phú quý ngược lại khiến quản gia cũng không phản bác được, mặc kệ như thế nào, những người dưới trướng Malcolm vẫn rất khách khí với những người thần chức này.
Hơn nữa những người này nguyện ý buông tha cuộc sống ở Anh hoặc là thuộc địa, chạy đến thế giới dã man cằn cỗi lạc hậu này vẫn rất là cho người ta kính nể.
Hơn nữa tiểu linh mục cũng là khách quen của trang viên, quản gia cũng không làm sao kiểm tra một xe ngựa bánh mì kia liền cho đi.
Mà lúc này trên thực tế tiểu linh mục đã khẩn trương muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Hắn ta vội vàng đánh xe ngựa đi tới đất trống bình thường hay giảng đạo, mà giám sát cũng phối hợp đuổi những người da đen này lại đây, lúc này không sai biệt lắm đã tới lúc phải ăn cơm, vì không chậm trễ công việc những nô lệ da đen này, bình thường giảng đạo đều là tiến hành trong đoạn thời gian này.
Có điều tiểu linh mục hôm nay đại khái là thật sự khẩn trương, nói tới nói lui có chút lộn xộn.
Cũng mây những giám sát này đối với loại chuyện này không có hứng thú, đều tự ở bên kia đánh bài, không chú ý tới dị thường của tiểu linh mục, mà nhóm nô lệ da đen này là người nghe tốt nhất, mặc dù phát hiện tiểu linh mục hôm nay diễn đạt không được cũng chỉ yên lặng lắng nghe, sẽ không oán giận cái gì.
Trên thực tế, tuyệt đại đa số vẻ mặt mọi người đều đờ đẫn, đối với cái gì tiểu linh mục nói nghe không hiểu cũng căn bản không quan tâm.
Có lẽ qua mười phút, cuối cùng tiểu linh mục sắp giảng gì đó không sai biệt lắm, lau mồ hôi trên trán, bắt đầu phân phát bánh mì cho nhóm nô lệ da đen.
Sau khi bảo đảm trong tay mỗi người đều có bánh mì, hắn ta mang bốn giỏ bánh mì ở dưới cùng của xe ngựa hướng nơi ở đi đến, kết quả hắn ta vừa mới đi tới cửa đã bị hộ vệ cản lại.
Tiểu linh mục biết thời điểm mấu chốt đến rồi, thành bại ngay tại lúc này, không đợi đối diện đặt câu hỏi đã mở miệng nói:
-Ta tới đưa bánh mì, nơi này cũng có không ít nữ nô đúng không.
-Thật có lỗi, chưa mời, Ngài không thể đi vào.
-Ta có sự cho phép của nữ vương truyền giáo trên vùng đất này, trên thực tế không có nơi nào ta không thể đi.
Tiểu linh mục tận lực để cho âm thanh của minh nghe đúng tình hợp lý hơn.
Nhưng hai hộ vệ đối diện nghe vậy vẫn thờ ơ như cũ, ngay tại lúc tiểu linh mục phát sầu nên tiếp tục như thế nào, tiếng cười của quản gia Wallace cũng truyền từ đại sảnh đến.
-Các ngươi ngăn không được hắn, linh mục Tim là người dũng cảm nhất ta gặp qua, ta nghe nói có một lần vì truyền giáo hắn đi bộ suốt ba ngày ba đêm ở North Carolina, để hắn đi vào.
Tiểu linh mục điều chỉnh hơi thở của mình lại một chút rồi mang giỏ bánh mì tiến vào hội trường.
Quản gia Wallace ra hiệu cho một thị nữ da đen bên cạnh đi lấy, có điều sau đó hắn ta lại nghe thấy tiểu linh mục nói:
-Daisy không có ở đây sao?
-Thế nào, linh mục tìm cô ta có chuyện gì sao?
Wallace nhướng mày, trên mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc.
-Lần trước lúc giảng đạo cô ấy có hỏi ta một vấn đề nhưng ta vẫn chưa trả lời, tuy nhiên hai ngày qua ta vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, hiện tại ta cũng đã có đáp án nên muốn nói cho cô ấy biết.
-Ngài có thể nói cho ta biết để ta chuyển lời cho Daisy.
Thị nữ da đen mỉm cười nói.
-Thật có lỗi, ta lại muốn chính miệng mình nói cho cô ấy hơn, đây là công việc của ta.
Tiểu linh mục kiên trì nói.
Thị nữ da đen nhìn về phía quản gia Wallace, người nọ nhún vai:
-Ngươi rất khó để nói không với một linh mục, gọi Daisy ra đi.
Rồi hắn ta lại quay sang nói với tiểu linh mục:
-Linh mục Tim hình như đang rất nóng thì phải, đây đã là lần thứ hai trong năm phút ngắn ngủi ta nhìn thấy ngài lau mồ hôi rồi đấy.
-Đúng vậy, ánh nắng hôm nay có chút độc.
Tiểu linh mục nghe vậy thì tim đập loạn, tay phải lại theo bản năng muốn lau mồ hôi, tuy nhiên lúc vươn ra được một nửa thì lại rụt trở về.
Trong mắt Wallace lóe lên tia sáng, hắn ta còn muốn nói thêm cái gì nữa nhưng đúng lúc này thì tiếng bước chân của Daisy đã truyền tới.
Vì thế nên quản gia cũng cực kỳ khách khí mà nhường sang một bên, nhưng cũng không có đi xa, ý tứ rõ ràng là muốn ở một bên nghe.
Tiểu linh mục đã dành ra năm phút để giải thích những câu hỏi về lời cầu nguyện của người da đen và của người da trắng sẽ được nghe trước bởi Thiên Chúa.
Chờ hắn nói xong một chữ cuối cùng, quản gia ở một bên vỗ tay nói:
-Giảng giải thật sự khiến người tân ấn tượng sâu sắc mà, linh mục Tim còn chuyện gì khác không?
Tiểu linh mục lắc đầu, cầm rổ bánh mì trong tay đưa cho Daisy:
-Xin hãy giúp ta chia bánh mì cho những đứa trẻ khác.
-Vậy ta sẽ tiễn linh mục Tim đi.
Wallace dùng tay ra dấu xin mời.
Xe ngựa của tiểu linh mục vừa rời khỏi cổng trang viên thì quản gia Wallace lập tức quay đầu trở lại trong phòng, gọi hai người giám sát tới:
-Đi đưa Daisy đến hình phòng đi, chiêu đãi cô ta trước, mười phút sau ta sẽ tới.
-Vậy còn linh mục Tim bên kia thì sao?
-Cứ mặc kệ trước đã, không có chứng cứ tuyệt đối thì không nên trêu chọc vào những giáo chức giả kia, nếu không sẽ dẫn đến nhiều phiền toái không cần thiết.