Nhưng mà nếu muốn thuyết phục được Raymond quyết định đối phó lại Malcolm cũng không dễ dàng. Raymond là người đã lớn tuổi, rất khó thực hiện công tác quản lý. Sau khi thiếu Malcolm, Liên Minh Hắc Thương rất có khả năng không có cách nào vận hành được.
Nhưng tin tốt lại là Raymond không có tham vọng lớn như Malcolm, bản thân hắn cũng không có địch ý lớn như vậy với nơi giao dịch hàng hóa đã qua sử dụng và lẫn cả Karina. Bọn họ có hai lá bài tẩy, một là tình bạn giữa Raymond và Normand, dường như toàn bộ Nassau đều biết điều này. Lúc trước, tại thời điểm khó khăn nhất của Normand, trong Liên Minh Hắc Thương cũng chỉ có mỗi Raymond là ủng hộ hắn ta. Trong bối cảnh như hiện tại, chuyện Malcolm vu hại Normand đã lộ ra, Raymond rất khó có thể ngồi yên mà không quan tâm tới.
Một con bài khác chính là chuyện Malcolm ở sau lưng Raymond vụng trộm trợ giúp kẻ thù chính trị của con rể hắn, hơn nữa trước đó hai người cũng từng có tranh chấp, nên bọn họ vẫn có niềm tin rất lớn rằng có thể tranh thủ lôi kéo Raymond về phía mình. ... ...
Chờ đến khi cuộc thảo luận kết thúc thì trời cũng đã sắp sáng.
Karina về lại nơi ở, rửa mặt qua loa rồi chuẩn bị ngủ trưa một hồi để khôi phục lại phần nào tinh thần, nhưng mà cô ta vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì một chiếc xe ngựa lại xuất hiện ngoài cửa nhà của cô ta.
Người tới gõ cửa phòng Karina, sau đó nữ thương nhân lập tức nghe thấy tiếng cãi vã truyền đến từ dưới lầu, Karina chỉ có thể mặc quần áo tử tế lại một lần nữa rồi đi xuống dưới.
Cô ta trông thấy hai tên hộ vệ mà mình thuê một tháng trước đang rút súng kíp bên hông ra giằng co với người ngoài cửa, bộ dáng như lâm phải đại dịch.
-Hình như người của ngươi không hoan nghênh ta lắm thì phải.
Người nọ mở miệng nói rồi tháo găng tay màu đen trên tay ra.
Karina nhìn thấy người ngoài cửa thì sắc mặt đột nhiên thay đổi:
-Sau khi làm nhiều chuyện như vậy với ta rồi mà bây giờ ngươi còn dám xuất hiện ở nơi này, ta hẳn phải nên hạ lệnh cho bọn họ nổ súng mới đúng.
-Vậy tại sao ngươi không ra lệnh đi?
Nữ thương nhân im lặng.
-Xem ra đầu óc của ngươi vẫn còn tỉnh táo đấy chứ, ngươi vẫn còn biết nếu giết ta rồi thì ngươi cũng không có cách nào ở trên đảo đợi tiếp nữa. Tốt lắm, ta rất thích tiếp xúc với những người có lí trí.
Người vừa đến thản nhiên nói:
-Ngươi đã không có ý định để bọn hắn nổ súng rồi thì kế tiếp có phải là nên mời ta đi vào hay không?
Karina cực kỳ không thích cảm giác như vậy, giống như lần trước ở quán cà phê, khí thế của cô ta hoàn toàn bị đối phương áp chế, Malcolm luôn nắm giữ sự chủ động tuyệt đối, những lời mà hắn ta nói ra, Karina luôn rất khó phản bác lại.
Theo lý mà nói thì đến bước này rồi hai người đã không còn gì để nói nữa, qua đêm nay thắng hay bại đều sẽ được phân định rõ ràng, thế nhưng chính Karina cũng không biết vì cái gì mà cuối cùng vẫn tránh người ra.
Malcolm đi vào trong phòng với vẻ mặt tự nhiên, giống như là đi vào chỗ ở của mình vậy, mà hai tên hộ vệ của Karina thì một tấc cũng không rời khỏi hắn ta. Nữ thương nhân do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn để bọn họ ra ngoài trước.
Đến lúc này thì trong phòng chỉ còn lại hai người Karina và Malcolm.
Malcolm kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, thản nhiên nói:
-Ta đề nghị chúng ta nên đình chiến.
-Vì cái gì, bởi vì ngươi sắp không chống đỡ được nữa sao?
Nữ thương nhân cười khẩy nói.
Malcolm ngược lại cũng không phản đối:
-Đúng là ta đã phạm không ít sai lầm. Bọn Sam ra biển khiến ta nghĩ tới hai kết quả, một là bọn hắn đắc thủ rồi cùng nhau chia năm ngàn cân vàng, hai là bọn hắn không thể đánh nổi chiếc thuyền Trân Bảo Tây Ban Nha kia, chỉ có thể rút về Nassau. Bất kể là kết quả nào đi nữa thì đều không có cách nào giải quyết khốn cảnh của ngươi, nhưng lại có một chuyện ta không hề nghĩ tới, đó là Hàn Nha Hào có thể độc chiếm hơn một nửa lượng vàng, hải quân xuất hiện là chuyện ngoài kế hoạch, thế nhưng rút ra từ những bài học trước đó, ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng chỉ vì sự kiện ngẫu nhiên này mà đã khiến ta thua trận đấy chứ?
-Chẳng lẽ không đúng sao?
-Nếu như chấp hành nghiêm chỉnh theo kế hoạch của ta thì ngươi căn bản không chống đỡ nổi đến khi Hàn Nha Hào trở về đâu.
Malcolm thản nhiên nói.
-Thì ra đường đường là người nắm quyền của Liên Minh Hắc Thương cũng chỉ có thủ đoạn dọa người thấp kém như vậy.
-Ngươi căn bản không biết kẻ địch chân chính của mình là ai đúng không?
Malcolm đặt găng tay lên bàn rồi tựa lưng vào ghế.
-Không, riêng chuyện này thì từ đầu đến cuối ta đều rất tỉnh táo.
Karina cười lạnh:
-Ngươi để hải tặc ăn cướp thuyền vận tải của ta, để cái tên khốn nạn Wilton kia nhục nhã uy hiếp ta, mưu sát thủy thủ đoàn của ta, cài người nằm vùng bên cạnh ta, để Liên Minh Hắc Thương bao vây ta, bắt nạt ta không đủ kinh nghiệm, dụ dỗ ta bành trướng quá độ...
-Đây đều là thủ đoạn cạnh tranh thương nghiệp bình thường thôi mà, không phải ngươi cũng đang đào thuyền trưởng của bên ta rồi một mực gây phiền toái cho ta đấy sao. Ta còn cho là ngươi rất hưởng thụ loại chuyện này ấy chứ.
-Hưởng thụ?
Karina giận đến bật cười:
-Ngươi dùng thủ đoạn ti tiện vu hại cha của ta, để ông ấy bị giam giữ vào trong ngục tù, phá hủy đi cuộc sống gia đình ta, sau đó lại đến trước mặt ta, nói rằng chúng ta không phải là kẻ địch, đây quả thực là chuyện đùa buồn cười nhất mà ta từng nghe qua.
-Ta rốt cuộc cũng hiểu được phẫn nộ của ngươi đến tột cùng là từ đâu mà đến rồi.
Malcolm nhướng mày, dừng một chút rồi lại mở miệng nói:
-Vậy nếu như ta cho ngươi biết rằng việc cha ngươi vào tù, từ đầu đến cuối đều không có quan hệ gì với ta, trong lòng của ngươi sẽ nghĩ như thế nào?