Sinh sống tại vùng biển Ca-ri-bê hơn mười năm, Trương Hằng không chỉ có thăng cấp đao thuật đến level 3, mà cho dù hiện giờ không có đao trong tay, năng lực cận chiến của hắn vẫn cực kỳ khả quan như cũ, chiêu ném qua vai vừa rồi đó chính là một trong những tuyệt chiêu của Annie, lúc hai người cùng nhau luyện tập đã bị Trương Hằng học lỏm được, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn, thế nên rất khó gặp được địch thủ với loại ẩu đả đầu đường này.
Chưa đầy năm giây ngắn ngủi, Trương Hằng đã giải quyết được hai đối thủ.
Thế nhưng trải qua khoảng thời gian này, ba tên lưu manh còn lại rốt cuộc cũng như người ở trong mộng mới tỉnh, buông lỏng cô gái trong tay ra, một bên hô to la hét tự khích lệ sĩ khí cho mình, một bên móc ra dao găm, khoa tay múa chân trước mặt Trương Hằng.
Ngày thường chiêu này của bọn chúng hù dọa một chút với người bình thường vẫn rất có tác dụng, song đáng tiếc hôm nay đụng phải Trương Hằng, chỉ nhìn tư thế cầm đao cùng với bộ pháp dưới chân của bọn chúng thì Trương Hằng liền biết những tên lưu manh này cũng chưa trải qua bất kỳ một cuộc huấn luyện mang tính hệ thống gì cả, trên cơ bản toàn thân trên dưới của bọn chúng đều lộ sơ hở, đứng yên còn được, khẽ động một cái thôi những sơ hở kia biểu lộ càng rõ ràng.
Có điều loại vũ khí sắc bén như dao găm này trong những cuộc chiến đấu, đặc biệt là hỗn chiến vẫn có tính nguy hiểm tương đối cao, đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương Hằng lựa chọn đánh ngã hai người ngay đầu tiên, ba người còn lại hắn giải quyết tương đối đơn giản.
Cả trận chiến đấu từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chẳng qua cũng chỉ hơn một phút, Trương Hằng nhẹ tay bỏ qua cho bọn chúng, trong năm tên côn đồ thì ngoại trừ hai tên bị hắn nặng tay đánh ngất xỉu, còn lại ba người, mặc dù mỗi người đều chịu mấy quyền, nhưng ý thức vẫn còn duy trì được sự thanh tỉnh, trong đó kẻ bi thảm nhất cũng chỉ là lúc xông lên không đâm trúng Trương Hằng liền bị hắn ấn đầu vào bên trong bồn tiểu, trên lưng lại bị đạp thêm một cước.
Loại cường độ chiến đấu này căn bản không có chỗ xếp hạng trong kiếp sống hải tặc của Trương Hằng, ngay cả mồ hôi hắn đều không đổ một giọt nào, sau đó ba tên côn đồ vẫn còn có thể hoạt động được phun ra mấy câu chửi thề chẳng có chút giáo dưỡng nào rồi kéo lấy tên áo khoác da ngất đi cùng một tên khác máu me đầy mặt mà chạy trốn.
Trương Hằng vờ đuổi theo hai bước một cách tượng trưng, kết quả những tên kia vì quá sợ hãi mà bị vấp ngã xuống dưới bậc thang dành cho người đi bộ, ngã sóng soài vào bên cạnh hàng cây xanh, thế nên sau đó mấy gã này liền trở nên thành thật hơn rất nhiều, miệng cũng không dám thốt ra mấy câu chửi bậy nữa, chỉ có thể cúi đầu liều mạng tháo chạy.
Trương Hằng cũng chẳng có hứng thú gì để tiếp tục đuổi theo, thế nhưng khi hắn trở lại bên trong toà nhà vệ sinh công cộng một lần nữa lại nhịn không được mà nhíu mày.
Bên trong nhà vệ sinh công cộng còn lưu vết tích chiến đấu trước đó, trên mặt đất có một bãi vết máu rất rõ ràng, chính là vệt máu do cái trán của tên quỷ xui xẻo kia lưu lại lúc đập vào bồn rửa tay, còn có nước bọt lưu lại của tên áo khoác da bị đánh ngã đến ngất xỉu, một chiếc giày thể thao không biết của ai, ba con dao găm, ngoài ra còn có một chỗ lõm nhỏ trên thanh inox phía trên của bồn tiểu.
Tất cả mọi thứ đều không khác mấy so với hai phút trước lúc Trương Hằng rời đi, duy chỉ có khác biệt chính là cô gái hôn mê trên mặt đất lại không thấy đâu nữa.
Là bản thân cô tự rời đi rồi sao?
Trước đó lực chú ý của Trương Hằng đều đặt trên người mấy tên côn đồ, ngược lại không chú ý phía sau nhà vệ sinh bên này lại xảy ra chuyện gì, nếu như cô kia thừa dịp lúc này mà rời khỏi cũng không phải là chuyện không có khả năng, toà nhà vệ sinh công cộng này được thiết kế hai cánh cửa một trước một sau, hắn cùng những tên côn đồ cắc ké kia đều đi ra từ cửa trước, ngoài ra còn có một cánh cửa sau, cách cửa sau cách đó không xa lại là một công viên nhỏ, thảm thực vật bên trong cực kỳ tươi tốt, nếu từ nơi này chạy chậm qua đó cũng mất chưa đến hai phút.
Dù rằng lúc ấy ý thức của cô gái bị đám tiểu lưu manh kia đưa tới đây nhìn qua không được tỉnh táo cho lắm, nhưng chỉ vẻn vẹn dựa trên điểm này thôi thì Trương Hằng cũng không thể xác định được mức độ say rượu của cô gái ấy, cộng thêm thời điểm đánh nhau trước đó gây ra động tĩnh không nhỏ, có khả năng cô bị đánh thức trong quá trình đó, mà dưới tình huống không có cách nào xác định được thân phận cũng như lập trường của những người trước mắt, nếu như cô gái đủ thông minh thì quả thật có khả năng tiếp tục làm bộ say rượu, cho đến sau khi tất cả bọn đàn ông ở đây đều rời đi lại chạy đến công viên.
Sau khi suy luận đại khái những gì đã xảy ra sau khi hắn rời đi, Trương Hằng cũng không tiếp tục theo đuổi suy nghĩ ấy nữa, bản thân hắn đối với cô gái kia không hề có ý gì khác, đối phương có nói lời cảm ơn hắn hay không hắn cũng chẳng để trong lòng, sở dĩ động thủ với những tên côn đồ cắc ké kia và quan hệ với đối phương cũng không lớn, chỉ là bởi vì dưới loại tình huống này hắn không động thủ không được, nếu cô gái kia đã tự mình đào tẩu thì cũng bớt đi không ít phiền phức cho hắn, cũng không cần nghĩ biện pháp liên hệ với bạn bè thân thích để đến đón cô gái.
Trương Hằng xử lý đơn giản một chút vết máu trên nền đất cùng mấy con dao găm, tránh cho chọc phải vào những phiền toái không cần thiết, sau đó cũng đứng dậy rời khỏi toà nhà vệ sinh công cộng đó.
Thời gian này ký túc xá đã khóa cửa, Trương Hằng cũng không muốn lại làm phiền người quản lý ký túc lầu dưới rời giường, sau đó giống như ngày thường mà tìm một chuỗi khách sạn nào đó, trực tiếp đặt một phòng đơn.