Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Cô Gái Với Máy Ảnh

Chương 310: Cô Gái Với Máy Ảnh Chương 310: Cô Gái Với Máy Ảnh

Nhìn bề ngoài rất khó để biết vừa rồi ai nhìn trộm hắn, mặc dù bây giờ vẫn còn mấy học sinh cấp ba đang nhìn về phía này, nhưng cơ bản bọn họ đều đang nhìn trộm Hayai Tori. Mà lúc xếp hàng Hayai Tori đã đứng một bên khác để chờ hắn, thế nên người nhìn trộm hắn cũng không phải mấy học sinh kia.

Mà trung tâm tổng hợp lại là không gian mở, thỉnh thoảng vẫn có người qua đường đi qua nên trên lý thuyết, người nhìn trộm hắn có thể không phải những người trong khu vực chờ này.

Trương Hằng nhíu mày, hắn đánh hơi được sắp có chuyện xảy ra nhưng lại không biết cảm giác không tốt đó là gì.

Đúng lúc này, có người vỗ vai hắn.

Sau đó, Trương Hằng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Hayai Tori bên cạnh thì quay người lại, nhìn thấy một con Kumamoto Kuma.

Rất nhiều cửa hàng lớn trong trung tâm tổng hợp cố ý thuê người mặc bộ những bộ trang phục búp bế, đây cũng là cách để cửa hàng hoặc chủ cửa hàng mời chào khách hàng, rất được nữ sinh và trẻ con hoan nghênh.

Quả nhiên, Hayai Tori vừa nhìn thấy Kumamono Kuma liền vui vẻ nói:

-A đáng yêu quá, ở Trung Quốc cũng thấy được Kumamono à?

Nàng vừa nói vừa móc máy ảnh ra, dùng giọng điệu mong chờ nói:

-Ba người chúng ta có thể chụp chung được không?

Trương Hằng hơi gật đầu, bị cắt đứt như vậy hắn cũng không thể tìm kiếm người nhìn trộm hắn được nữa. Vì thế đã chọn một cặp đôi khá gần họ, nhờ nam sinh chụp giúp họ một bức ảnh với gấu bông.

Nhưng sau đó Kumamoto Kuma cũng không rời đi, mà đứng tại chỗ vươn tay với Hayai Tori, làm động tác nũng nịu muốn ôm.

Hayai Tori thấy thế thì bật cười, vô cùng hào phóng ôm Kumamoto Kuma một cái.

Kết quả chờ tới khi hai người tách ra thì trên tay Kumamoto Kuma lại xuất hiện thêm một bông hoa hồng, chỉ Trương Hằng sau lại chỉ vào Hayai Tori, Hayai Tori đỏ mặt, nhưng không biết đỏ vì thẹn thùng hay do không hiểu tiếng Trung, nàng chỉ nhận hoa hồng mà không nói gì.

Sau đó Kumamoto Kuma lại bắn tim bằng tay, lúc này mới vẫy vẫy tay rời đi để tìm một cặp tình nhân mới. Sau chuyện này Hayai Tori không quan tâm cho lắm, chờ một phút sau khi ảnh chụp vừa ra, nàng cầm bức ảnh rồi vội vàng mở túi xách định cất vào, động tác của nàng lập tức dừng lại.

-Sao thế?

Trương Hằng hỏi.

-Hả? Túi tiền, túi tiền đâu rồi, ta nhớ lúc chụp ảnh túi tiền vẫn còn bên trong mà.

Hayai Tori vừa nói nhỏ vừa lật cặp sách tìm, nhưng vẫn không thể tìm thấy được ví tiền của mình.

Sau đó nàng cẩn thận tìm lại hết tất cả các túi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của ví tiền đâu, lúc này Hayai Tori mới bắt đầu luống cuống.

Bởi vì trong đó không những có tiền mặt mà còn có thẻ ngân hàng và thẻ học sinh ở Nhật Bản của nàng. Mà chuyện thảm hại hơn còn ở phía sau, đó là nàng phát hiện hộ chiếu của mình cũng biến mất, mà nàng sắp tới lúc phải về nhà ăn Tết, vé máy bay đã đặt từ trước, tới lúc đi mà không có hộ chiếu thì nàng không thể lên máy bay được.

Nếu Hayai Tori không nhìn nhầm thì từ khi nàng lấy máy ảnh ra, ví tiền của nàng vẫn yên vị nằm bên trong balo nhỏ trên lưng, mà từ lúc ấy tới bây giờ cũng chỉ có con Kumamoto Kuma tiếp xúc thân cận với nàng.

Kumamoto Kuma vừa rời đi được ba phút, Trương Hằng nói với Hayai Tori đang lo lắng tới sắp khóc:

-Ngươi đứng đây chờ ta, đừng đi lung tung đấy, ta về nhanh thôi.

Nói xong Trương Hằng liền chạy theo hướng con Kumamoto Kuma rời đi, nhưng hắn chạy một hơi tới cuối hàng lang cũng không nhìn thấy bóng dáng của con Kumamoto Kuma kia, đáng lẽ khi mặc bộ hóa trang gấu bông lớn như vậy thì không thể chạy xa hơn được, Trương Hằng ngăn lại mấy người đi đường, hỏi bọn họ có nhìn thấy một con Kumamoto Kuma hay không.

Hắn còn cố ý hỏi thăm những người ở các hướng khác nhau, nhưng đều nhận được đáp án là không nhìn thấy.

Con Kumamoto Kuma kia giống như tan biến trong hư không.

Sau đó Trương Hằng nhìn thấy quầy phục vụ gần đó, vội chạy tới.

-Xin lỗi thưa tiên sinh, ta không có quyền tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên trong cửa hàng với ngài.

Nhân viên hướng dẫn cảm thấy Trương Hằng càng giống như tội phạm hơn, khẩn trương nói.

-Vậy các người cảm thấy chờ cảnh sát và cánh truyền thông cùng tới, làm cho cả thành phố đều biết, báo chí, trên mạng cũng đều biết, để sau này khi các người chuẩn bị tổ chức các hoạt động tương tự thì phản ứng của người xem đầu tiên chính là chú ý ví tiền của mình, hay là bây giờ bắt được người, lấy lại ví tiền thì bọn ta sẽ không báo cảnh sát, hoặc là báo cảnh sát nhưng không liên hệ với truyền thống thì có lợi với các người hơn?

Trương Hằng hỏi ngược lại:

-Đừng bảo ta chưa nhắc nhở các người, hắn mới rời đi chưa được mấy phút, khả năng cao vẫn còn ở trong cửa hàng.

Có lẽ bị khí thế của người nào đó trấn nhiếp, nhân viên hướng dẫn nuốt một ngụm nước bọt, nói:

-Xin ngài chờ một lát, để ta xin chỉ thị của cấp trên.

Nửa phút sau, nàng đặt điện thoại xuống rồi nói:

-Tiên sinh, ta vừa hỏi đồng nghiệp phụ trách, hắn bảo hôm nay cửa hàng không mời ai hóa trang thành Kumamoto Kuma để mời chào khách hàng cả.

-Vậy những cửa hàng khác trong trung tâm tổng hợp của các người thì sao? Bọn họ có mời người hay không.

-Ta không biết.

Nhân viên hướng dẫn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn bổ sung thêm một câu:

-Nhưng nếu có hoạt động tương tự như vậy thì các chủ cửa hàng sẽ chuẩn bị phần báo cáo với bọn ta...

Lời nàng còn chưa dứt thì Trương Hằng đã xông về thang cuốn.

Ngay lúc nhân viên hướng dẫn đang nói chuyện, Trương Hằng đã phát hiện con Kumamoto Kuma kia xuất hiện ở tầng hai, nó không những có dấu hiệu muốn chạy trốn mà ngược lại còn không hoảng không vội đứng ngoài cửa tiệm Only để chơi với một bé gái khoảng sáu bảy tuổi.

Nó vẫn dùng thủ đoạn cũ để ôm bé gái kia, rồi biến ra một thanh kẹo que nhỏ tặng cho đối phương, sau đó còn sờ đầu nàng.

Bình Luận (0)
Comment