Nhưng bây giờ không phải lúc để chú ý tới chuyện này, Trương Hằng thuận thế vác Mã Nguy giả lên vai rồi chạy ra bên ngoài thao trường, dù trên người còn vác thêm một người nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh hơn Mã Nguy không ít.
Ngoài ưu thế do giới tính ra thì từ trước tới nay hắn đều kiên trì rèn luyện, thể lực của hai người chênh lệch rất rõ ràng, so ra thì Mã Nguy giả giống chuột bạch chạy như điên suốt ba phút, còn Trương Hằng thì chờ quân địch mệt rồi mới tấn công nên không tốn bao nhiêu sức đã mở được cửa.
Mã Nguy giả nuốt cảm giác buồn nôn ngược lại vào người, sau khi nghĩ tới điều gì đó thì nước mắt tuôn ra:
-Ngươi chơi nham hiểm với ta! Dùng ta làm mồi nhử thu hút sự chú ý của thứ kia để ngươi trộm rời đi đúng không!
-Xin lỗi.
Trương Hằng nói:
-Là tác dụng của đạo cụ, nhưng khách quan mà nói thì ta cần một người hấp dẫn sự chú ý của nó để mở cửa.
Dưới hoàn cảnh đó, ngoài sử dụng [Thời Khắc Bóng Ma] ra thì Trương Hằng không tìm thấy cách thoát thân nào khác, hắn chỉ có thể bước vào trạng thái bóng ma, vứt bỏ sự tồn tại của thân thể mới có thể chạy thoát khỏi bê tông hóa của bức tường kia. Mà một khi đã sử dụng [Thời Khắc Bóng Ma] thì hắn không thể giải trừ trạng thái ở giữa chừng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mã Nguy giả bị con quái vật kia đuổi chạy tán loạn khắp nơi, chỉ đành lực bất tòng tâm.
Nhưng Trương Hằng vẫn chưa nói là thực ra hắn có thể trực tiếp đi xuyên qua cửa sắt để rời đi, hy sinh Mã Nguy giả mới là lựa chọn an toàn với hắn.
Thế nhưng Mã Nguy giả khi thấy hắn bị quái vật thôn phệ lại không chạy đi ngay, mà còn cố nén sự sợ hãi hỏi hắn cần giúp gì không, vì thế nên Trương Hằng mới tình nguyện chịu nguy hiểm vì nàng.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là Mã Nguy giả có thể chống đỡ được 3 phút khi hắn vẫn còn trong trạng thái bóng ma, nếu không Trương Hằng chỉ có thể yên lặng rời đi. Nói cách khác, đoạn chạy Marathon vừa rồi của Mã Nguy giả thực chất chính là cơ hội sống mà nàng tự tranh thủ được.
Mã Nguy giả nghi ngơi một lát, trái tim đập thình thịch như gặp tình yêu đầu của thiếu nữ dần chậm lại, tuy nhiên nàng không có ý định nhảy xuống, mà đổi sang tư thế khác, hệt như gấu Koala tiếp tục bám trên lưng Trương Hằng.
Trương Hằng biết vừa rồi nàng tiêu hao rất nhiều thể lực nên cũng không ác tới mức bắt nàng đi xuống, nhưng chạy một lát, vai phải của Trương Hằng đột nhiên đau xót, cau mày nói:
-Này ngươi có thể thành thật một chút được không, chút ta vẫn còn đang chạy trốn đấy.
Mã Nguy giả lẩm bẩm trong miệng bằng giọng mũi, sau khi ngừng hai giây mới lưu luyến nhả răng ra khỏi bờ vai của Trương Hằng. Nhìn thấy dấu răng của mình xong thì hài lòng nói:
-Đạo lý đó ta hiểu, nhưng không cắn ngươi một cái thì ta nuốt không trôi cục tức này.
-...
Sau khi làm xong chuyện mà mình không dám làm từ lâu, cuối cùng Mã Nguy giả cũng chuyển sự chú ý lên chính sự, hỏi Trương Hằng:
-Thứ vừa rồi rốt cuộc là gì?
-Ta không biết.
-Ngươi không biết?
Mã Nguy giả cau mày, nói:
-Hình như thứ đó tới vì ngươi.
Do không cần phải dùng khí lực trong việc chạy bộ, cuối cùng nàng cũng có tinh lực để suy nghĩ. Mã Nguy vốn là một nữ sinh rất thông minh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, dễ dàng đưa ra kết luận.
-Lần trước bọn ta từng gặp nó một lần, ta cứu được một đứa bé từ chỗ nó nên chắc nó đã để mắt tới ta từ lần ấy.
Trương Hằng hơi dừng một lát rồi lại hỏi:
-Vừa rồi ngươi nói nhược điểm là có ý gì?
-Ngươi là người chơi mới à?
Mã Nguy giả hơi bất ngờ:
-Nhưng nhìn thực lực của ngươi lại không giống, chuyện như vậy không phải bí mật gì, đa số người chơi có nhiều kinh nghiệm đều biết cả. Mấy con quái vật siêu tự nhiên này thường sẽ có nhược điểm, chỉ cần tìm được đúng nhược điểm của chúng thì dù có là quái vật mạnh tới mức không ai bì nổi cũng có khả năng bị một học sinh tiểu học vừa đeo khăn quàng đỏ xử lý.
-Nhược điểm, giống như gót chân Asin* sao?
(*Gót chân Asin: Gót chân Achilles là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người)
Mã Nguy giả gật đầu, nói:
-Đúng vậy, để đối phó với những con quái vật đó thông thường đều phải tìm được khởi nguyên hoặc truyền thuyết về nó trước, bởi vì rất có thể cách đối phó với nó được ẩn giấu bên trong những câu chuyện truyền miệng nhưng không mấy ấn tượng kia.
-Ngoài ra thì sao?
Trương Hằng lại hỏi, có vết xe đổ từ dấu chân thỏ may mắn và thần rừng Tapi, Trương Hằng đã kiểm qua các tin tức về bức tường nuốt người trên mạng nhưng đáng tiếc không lấy được bao nhiêu tin tức hữu dụng, mà bây giờ muốn đào sâu vào điều tra cũng không đủ thời gian.
-Ngoài cách đó ra thì chỉ còn cứng đối cứng, đối phó bằng tác động vật lý với đa số quái vật đều có tác dụng, nhưng lần này... Ta không dám chắc, hoặc ngươi chờ tới khi nó tới gần đập nó thử xem?
Trương Hằng biết cách này hơn nửa không có tác dụng gì, bởi vì thứ kia có thể hoán đổi nhẹ nhàng giữa hai trạng thái là rắn và lỏng, điều này đã khiến độ khó khi đối phó với nó tăng lên không ít.
Khi Trương Hằng chạy trốn luôn cố gắng rời xa các bức tường xung quanh, nhưng trong thành phố nơi đâu cũng là những bức tường làm bằng bê tông cốt thép, hiển nhiên đều là sân nhà của con quái vật kia, nó có thể di chuyển qua lại giữa các bức tưởng. Điều đó khiến nó gần như không thể bị tiêu diệt.
Nhưng vấn đề nhược điểm mà Mã Nguy giả vừa nói lại khiến Trương Hằng nghĩ tới gì đó.
Tuy nhiên hắn còn chưa kịp mở miệng thì lại gặp người quen ở phía trước.
Trương Hằng không chọn ra đường lớn, bởi vì xung quanh đều là các tòa ký túc xá và những kiến trúc khác, chẳng những thành bãi săn tuyệt hảo cho con quái vật không rõ lai lịch kia mà còn có thể mang tới nguy hiểm cho mọi người trong các tòa nhà. Hắn cõng Mã Nguy giả chạy xuyên qua thao trường, phóng về phía vườn hoa nhỏ hướng đông bắc. Nơi này bình thường rất náo nhiệt, còn có một cái hồ nhân tạo, là một trong những nơi các cặp đôi thích đi dạo sau bữa ăn nhất. Nhưng bây giờ trường học đang được nghỉ, lại là hơn mười giờ đêm nên Trương Hằng không ngờ sẽ gặp phải người khác ở đây. Hơn nữa người đó còn là Thẩm Hi Hi mà hắn vừa tạm biệt cách đây không lâu, đêm nay nàng ta thực sự có tâm sự gì đó nên mới lang thang ngoài đường lâu như vậy mà không về ký túc xá.