-Oa, ngươi nhìn tư tưởng giác ngộ của người ta rồi nhìn lại mình đi, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ngươi chỉ biết trơ mắt nhìn, mặc kệ ta bị đám côn đồ kia cưỡng bức, chỉ biết vùi đầu đi thẳng ra cửa, chậc chậc, chênh lệch quá rõ ràng.
Trương Hằng nghe vậy cũng không phản bác lại, chỉ đột nhiên đứng im, nói với Mã Nguy giả:
-Xuống đi.
-Không phải đó chứ, chỉ mới vậy đã tức giận rồi à, ta chỉ tùy tiện nói thôi.
Mã Nguy giả lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn thành thật trượt từ trên người ai đó xuống, chủ yếu là sau khi Thẩm Hi Hi dùng thẻ Cuồng chiến đấu xong thì hai người họ đã tạm thời an toàn.
Nhưng Mã Nguy giả không quá xem tọng tình huống bên Thẩm Hi Hi, từ vẻ mặt xoắn xuýt của người đó là có thể nhìn ra được thực chất Thẩm Hi Hi không nắm chắc liệu có thể chống đỡ được tới lúc có người tới chi viện hay không, nhưng dù vậy vẫn phải dùng tới thẻ và không thể ngừng chạy, cố gắng dẫn con quái vật kia ra xa hai người họ.
-Chúng ta nên làm gì giờ.
Nhìn bóng lưng chạy đi xa của Thẩm Hi Hi, Mã Nguy hàng giả vò đầu nói.
-Được, vậy ngươi đi giúp nàng đi, nàng nếu vẫn còn sống thì ta sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa.
-Vậy còn ngươi thì sao?
Mã Nguy hàng giả hỏi.
-Ta có chút chuyện phải rời đi một lát.
Trương Hằng thản nhiên nói.
-Cái này quá thật đó đại ca?! Lần nào cũng là ta?
Mã Nguy hàng giả nghe vậy thì liếc mắt nhìn sang:
-Sao ngươi giống với chủ nhiệm của ta ở trung học cơ sở vậy, có khó khăn gì là gọi học sinh tới làm, chỉ có cuối năm tới ngày thưởng hái đào mới hăng hái tích cực hơn người khác.
Trương Hằng đã xoay người đi, chỉ để lại một câu:
-Nhớ kỹ, nhất định phải chống đỡ tới khi ta quay lại.
-Chờ chút, nếu ngươi không trở về thì sao?
Mã Nguy hàng giả vội vàng hỏi, nhưng Trương Hằng đã chạy đi xa, không thể đáp lời nàng.
Mã Nguy hàng giả bị gió lạnh ở hồ thổi vào người, run rẩy nắm chặt cổ áo của mình. Nhưng nàng vẫn lựa chọn như lúc Trương Hằng bị con quái vật kia quấn lấy ở thao trường, cắn răng đuổi theo hướng Thẩm Hi Hi chạy... ...
Trong bóng tối, Thẩm Hi Hi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và hô hấp của mình. Đã năm phút trôi qua kể từ khi cô ném ra chiếc thẻ cuồng chiến đấu kia. Cái đạo cụ phẩm chất D này đã phát huy được hiệu quả, dẫn dắt sự chú ý của con quái vật không biết tên kia lên người cô.
Nhưng tiếp đến sẽ là quãng thời gian thử thách Thẩm Hi Hi nhất, nếu cứ tiếp tục chạy trốn không có kế hoạch như vậy, cô sẽ không thể chống đỡ được quá ba mươi phút.
Thế nhưng trong quá trình chạy trốn này, Thẩm Hi Hi rốt cuộc lần mò ra được quy luật hành động của thứ kia. Rất dễ nhận thấy rằng đặc tính của nó có liên quan đến vách tường, hay nói cách khác, cách càng xa vách tưởng thì bản thân Hi Hi sẽ càng an toàn.
Cách trường học chưa đến một cây số có một công viên miễn phí vào cửa đối với người dân, hẳn là nơi xa những tòa xi măng cốt thép trong thành phố này nhất.
Thẩm Hi Hi định đi đến đó rồi mới tiến hành đánh nhau với đối phương, chờ đợi nhóm Hoàng Vũ đuổi kịp, thế nhưng khi cô chạy đến cửa phía Đông thì lại phát hiện thứ kia đã đứng ở nơi đó đợi mình.
Dưới tình thế bất đắc dĩ, Thẩm Hi Hi chỉ có thể quay đầu chạy về phía cửa Bắc, nhưng ý đồ của cô rõ ràng đã bị đối phương nắm được. Lần này, chỉ mới chạy được một nửa quãng đường đã bị nó đuổi kịp. Hơi suy tính một lát sau, Thẩm Hi Hi rốt cuộc bỏ qua cửa Nam.
Quãng đường để đến được chỗ đó càng xa. Với khoảng cách như vậy, cô càng không thể chạy nhanh hơn thứ đồ kia. Hơn nữa, nơi đó cũng sẽ khóa cửa lúc chín giờ tối, cho dù cô chạy đến được nơi đó thì cũng dã tràng xe cát mà thôi.
Cuối cùng, Thẩm Hi Hi quyết định lùi về vườn hoa nhỏ mà cô đã từng đến.
Đây cũng là một nơi cách xa những quần thể kiến trúc trong trường học nhất. Thẩm Hi Hi có thể chơi trốn tìm với nó bằng cách đi vòng quanh cái hồ nhân tạo ở kia.
Nhưng mà chạy lâu như vậy khiến thân thể của Thẩm Hi Hi bắt đầu sinh ra cảm giác mệt mỏi. Dù sao Thẩm Hi Hi cũng chỉ là một cô học sinh. Mặc dù sau khi trở thành người chơi cô đã bắt đầu tập thể dục, tăng cường thế chất, cũng thấy sự tiến bộ, nhưng đây cũng chỉ là mạnh hơn so với người thường mà thôi. Huống hồ, khác với người luôn chơi solo như Trương Hằng, Thẩm Hi Hi chọn hướng hợp tác đoàn đội.
Để nâng cao hiệu quả và đối phó với nhiều tình huống phức tạp khác nhau, các thành viên trong đội cần có những đặc điểm riêng, các kỹ năng và khả năng của họ không được trùng lặp và bổ sung cho nhau nhiều nhất có thể. Mỗi người đều có một lộ trình phát triển nhất định.
Vai trò của Thẩm Hi Hi trong đội là người lãnh đạo, là đầu óc của cả đoàn, việc chiến đấu có những thành viên khác phụ trách, cô chỉ cần hoàn thiện năng lực về lãnh đạo và đưa ra đối sách. Và điều này cũng đồng nghĩa với việc cô không thể dành quá nhiều thời gian cho rèn luyện thể lực.
Hơn thế nữa, tầm nhìn bị bóng đêm hạn chế cũng gây ra không ít trở ngại đối với cô.
Vườn hoa nhỏ hiển nhiên có thể cầm chân kẻ địch, nhưng hoàn cảnh lại khá rắc rối. Vả lại, nơi này được xem như thánh địa tình yêu cũng không phải là không có lý do. Bởi vì một nơi lớn như vậy chỉ có hai cột đèn đường, một cái trong đó càng là đã hư mất từ lâu, bầu không khí yêu đương đúng là rất tốt, có thể chim chuột với nhau một trận.
Nhưng mà đối với tình hình hiện tại của Thầm Hi Hi mà nói thì đúng là muốn mạng. Cô không biết thứ sau lưng làm sao có thể quan sát bốn phía, thị lực của nó rõ ràng là không bị sắc trời ảnh hưởng, nhưng còn cô, tầm nhìn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Điều này khiến Thẩm Hi Hi không thể nào bắt kịp động tác của đối phương.