Việc điểm danh tiến hành rất nhanh, dù sao người đi lên nhanh thì cũng xuống rất nhanh, hơn nữa người trung niên đeo kính cũng làm gương cho người chơi phía sau, khi máy huấn luyện đa trục tăng tốc không bao lâu, anh liền hô dừng lại, người đàn ông có dáng vẻ huấn luyện viên cũng không làm khó anh, để cho nhân viên công tác tắt dụng cụ.
Người đàn ông trung niên tuy rằng sau khi xuống cũng lắc đông lắc tây, nhưng tốt xấu gì cũng nhịn đến toilet mới ôm bồn cầu nôn ra, vì thế người phía sau cũng đều thông minh học theo, không chịu chết nữa, cảm giác chịu không nổi liền mở miệng yêu cầu dừng lại, cuối cùng cũng không chật vật như trước nữa, nhưng Trương Hằng chú ý tới hàng lông mày của huấn luyện viên lại càng nhíu càng chặt.
Cuối cùng, trong bảy người chỉ còn lại Trương Hằng vẫn chưa lên máy huấn luyện đa trục. ...
-David, chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu đi.
Thời điểm còn ngồi ở phía dưới, Trương Hằng đã được nhìn mấy người trước đó thử qua cái máy này, nhưng mà cái này so với việc tự mình ngồi ở trên đó là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Trương Hằng chú ý tới phía trước bên phải của hắn có một cái màn hình nhỏ, có thể hiển thị lệch, ngoài ra trước hai bên tay trái phải đều có một cái cần điều khiển, chỉ riêng thao tác mà nói, tựa hồ cũng không có gì quá phức tạp.
Nhưng khi thiết bị huấn luyện đa trục được khởi động, Trương Hằng đã biết muốn ổn định chỗ ngồi khó khăn đến mức nào, yêu cầu về độ chính xác và độ chính xác của góc độ đều rất cao, mà hắn mới bắt đầu mò được một chút thao tác kỹ xảo, máy huấn luyện đa trục đã bắt đầu tăng tốc.
Trương Hằng cảm thấy mình giống như bị ném vào một cái máy xay sinh tố xoay siêu nhanh, hắn thử dùng cần điều khiển để ổn định chỗ ngồi, nhưng thành thật mà nói ngay cả chính hắn cũng không biết làm như vậy có tác dụng hay không.
Hắn có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới lảo đảo trên đỉnh đầu, một giây trước hắn còn có thể nhìn thấy ánh đèn trên trần nhà, một giây sau cảnh tượng trước mắt liền chuyển thành bắp chân không biết là của ai, một giây sau lại biến thành đường ống trên vách tường, bữa tối còn chưa tiêu hóa trong dạ dày của hắn cũng bắt đầu sôi trào lên.
Lúc này ngoại trừ những người chơi đã đi lên trước Trương Hằng còn đang nôn mửa không ngừng trong phòng vệ sinh, thì mấy người trước đó đều chậm lại một chút, bọn họ tụ tập ở không xa nhìn Trương Hằng đang trên máy huấn luyện đa trục, trên mặt ít nhiều đều lộ ra một chút biểu tình vui sướng khi có người gặp họa.
Dù sao lúc trước biểu hiện của mỗi người bọn họ đều rất chật vật, nhìn thấy có người gia nhập cùng, trong lòng chung quy cũng sẽ dễ chịu một chút.
Nhưng mà nhìn một lát, người đàn ông trung niên đeo kính mắt màu thay đổi sắc mặt, hỏi:
-Bao lâu rồi?
Mọi người nghe vậy nhao nhao nhìn nhau, người này nhìn người kia, bọn họ vừa mới tỉnh ra từ trong ác mộng, tuy rằng vẫn luôn quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhưng lực chú ý cơ bản cũng đều đặt ở trên người đàn ông dáng vẻ huấn luyện viên kia, theo lý thuyết sẽ không có người đi để ý đến thời gian của người khác.
Ai biết đúng lúc này có một thanh âm đột nhiên nói:
-2 phút 52 giây, hắn đã vượt qua gấp hai lần thời gian trung bình của chúng ta, là gấp đôi kỷ lục ngắn nhất.
Người nói chuyện là nữ sinh duy nhất trong bảy người, để tóc ngắn, thoạt nhìn dáng vẻ rất giàu kinh nghiệm. Dường như cô rất hứng thú với Trương Hằng, từ lúc Trương Hằng chủ động lui về phía sau thì đã theo dõi hắn, hiện tại cô vẫn đang bấm đồng hồ.
-Cảm ơn nhắc nhở.
Tên mập mạp sau khi được nhân viên y tế xử lý, đã tỉnh lại từ trong hôn mê, nhưng mà bởi vì lúc trước hắn biểu diễn tiết mục đài phun thực phẩm, làm cho không ít người hiện tại nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt, mơ hồ có dấu hiệu bị xa lánh, hắn hiện tại đứng cách đám người hơi xa, lau mồ hôi lạnh, cười khổ nói:
-Nghề nghiệp của anh chàng này là gì, phi công, hay diễn viên nhào lộn?
Bản sao Anderson cường tráng khỏe mạnh mở miệng nói:
-Ai biết được, tôi lại cảm thấy hắn giống như một sát thủ chuyên nghiệp hơn.
Nữ sinh nói, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn không dễ phát hiện.
Ngay khi mấy người đang nói chuyện, Trương Hằng rốt cục cũng kêu máy huấn luyện đa trục dừng lại, khi hai chân hắn một lần nữa chạm xuống mặt đất, cảm giác choáng váng trong đầu cũng không hoàn toàn biến mất, không thể không đưa tay đỡ lấy tay vịn cầu thang ở bên cạnh.
Nhờ vào kinh nghiệm hải tặc mười năm trước, hắn từng điều khiển Hàn Nha xuyên qua không ít cuồng phong bão táp, cảm giác cân bằng của hắn cũng bởi vậy mà được rèn luyện, so với người bình thường mạnh hơn không ít, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn có thể kiên trì lâu hơn trên máy huấn luyện đa trục.
Nhưng mà sau đó hắn cũng giống như những người khác đi vào toilet, chờ hắn từ toilet đi ra, sáu người bên ngoài đã một lần nữa tụ tập cùng một chỗ.
Mà người đàn ông có dáng vẻ huấn luyện viên kia cũng lần nữa mở miệng:
-Vì phòng ngừa trong các người có người quên, tôi sẽ tự giới thiệu lại mình một chút, tên tôi là William Kenhaus, các người có thể gọi tôi là Kenhaus, hoặc là thượng úy, tùy ý các người, như các người biết, ba ngày trước chúng tôi vừa phóng Apollo 10 lên không trung, kế hoạch lần này là lần đầu tiên chúng tôi đưa mô-đun hạ cánh mặt trăng vào quỹ đạo mặt trăng để thử nghiệm, cũng là diễn tập trước khi đổ bộ mặt trăng, cho đến bây giờ tất cả đều thuận lợi, nếu như không có gì bất ngờ, bọn họ còn năm ngày nữa là có thể trở về. Sau đó cũng đến màn kịch chính của chúng ta.
Đại úy nói đến đây thì dừng lại một chút:
Chúng ta sẽ dùng Apollo 11 để đưa người của chúng ta lên mặt trăng, nhưng bây giờ có một vấn đề.
Chỉ một tuần trước, một người nào đó trong nhóm nhiệm vụ đã bị nhiễm một loại bệnh truyền nhiễm mới, đội ngũ y tế của chúng tôi mặc dù đã cố gắng để kiểm soát nguồn lây nhiễm, nhưng vẫn mất một nhóm các phi hành gia, với tình trạng hiện tại của họ không thể thực hiện nhiệm vụ, bao gồm các thành viên chính thức sắp thực hiện sứ mệnh Apollo 11, thành viên thay thế, và nhóm hỗ trợ, nói một cách đơn giản, chúng tôi không có đủ phi hành gia trong tay.