Sau khi Trương Hằng nghe được lời nói Ameko cũng không thu hồi ánh mắt ngay lập tức, hắn đang chìm trong suy nghĩ bản thân nên hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến như thế nào, không nghĩ tới vừa mới suy nghĩ trong đầu, đồ vật đã xuất hiện. Trước mắt những tên này được gọi là Bōsōzoku hiển nhiên đều là kẻ yêu thích xe cải tiến và đam mê tốc độ, nếu như có thể thâm nhập vào đám người này, có lẽ rất nhanh liền có thể tiếp xúc được các giải đua xe ngầm, nếu có thể tạo quan hệ tốt với một hau người, nói không chừng còn có thể khiến cho đối phương dạy hắn kỹ thuật đua xe. Nhưng trong đó có một vấn đề. Hắn có thể cảm nhận được Ameko bài xích đối với những người này, mà không có Ameko làm phiên dịch mà nói hắn căn bản không có cách nào giao lưu cùng nhóm người này. Vậy nên thử hỏi nàng có thể hỗ trợ hắn được hay không, hoặc trực tiếp kéo nàng xuống nước?
Trương Hằng cũng không có nhiều thời gian để do dự, vào 1s trước khi tên đầu trùm khăn nhìn qua đây, hắn cúi đầu, tránh khỏi tiếp xúc ánh mắt của đối phương, mọi người xung quanh cũng cúi đầu, những tên Bōsōzoku giống như cảm nhận được cảm giác thỏa mãn khi áp đảo được người khác, huýt sáo cười lớn đi đến bàn trống. Trương Hằn cuối cùng từ bỏ ý định nhờ Ameko giúp đỡ, đơn giản là bởi vì cái nhóm người này quá ngu, nếu muốn giao lưu cùng bọn chúng trước hết phải kéo trình độ thông minh xuống. Trương Hằng không có khuynh hướng tự ngược đãi, bởi vậy cuối cùng vẫn là từ bỏ, hắn không tin chỉ có một biện pháp này có thể tiếp xúc được đua xe ngầm, cũng không cảm thấy có thể học được thứ gì hữu dụng từ đám người này. Sau đó trong thời gian hai tuần hắn đều dùng để học tiếng Nhật và làm việc tại cửa hàng Tây, nhiệm vụ đua xe không có tiến triển gì, ngược lại là mối quan hệ của hắn với Ameko càng ngày càng tốt, hai người cùng một chỗ làm việc, Trương Hằng giúp Ameko sửa phát âm tiếng Trung, để báo đáp lại Ameko sẽ phụ đạo hắn tiếng Nhật, trừ cái đó ra Trương Hằng còn phát hiện Ameko cũng càng ngày càng thích gửi tin nhắn cho hắn. Tiếp xúc lâu liền sẽ phát hiện Ameko quả nhiên là người nói siêu cấp nhiều chuyện trên trời dưới đất, từ mèo Momoko đến chó hoang trên đường, cơm hộp siêu thị giảm giá, nhìn đến mỗi loại đồ vật đều có thể gửi tin nhắn cho hắn. Trương Hằng ở trên lớp tiếng Nhật sẽ nhận được tin nhắn của Ameko "A, hôm nay cô giáo tiếng Trung của ta mặc một chiếc váy hoa siêu cấp đáng yêu không tương xứng với tuổi tác của nàng! Mọi người đều rất kinh ngạc." Thời điểm đang dùng cơm sẽ nhận được tin nhắn "Sự kiện lớn! ! ! Không được, ngươi biết không, con chó nuôi trong trường học vậy mà lại là giống đực!"
Lại hoặc là trước khi ngủ,"Trương-san, ngươi nói nếu như thế giới này không có mèo có phải sẽ trở nên rất tồi tệ?"
Hầu như mỗi ngày đều sẽ có,"Hỏng bét, có phải ta gửi nhiều tin nhắn rất phiền đúng không, ngươi sẽ ghét ta sao, sẽ sao, sẽ không sao?"
"Không có, vừa rồi chẳng qua là đang ôn tập nội dung hôm nay học được." Trương Hằng buông xuống bút rollerball trong tay, dụi dụi con mắt, mặc dù còn không tìm được thông tin liên quan đến đua xe ngầm, nhưng đoạn thời gian gần nhất hắn cũng không nhàn rỗi, cảm giác bản thân giống như trở lại lớp mười hai, vì để sớm ngày nắm giữ tiếng Nhật, ít nhất có thể nghe hiểu đối thoại hằng ngày đơn giản nhất, hắn học tập bạt mạng. Thời gian ngủ chỉ còn chưa đến năm tiếng, hầu như mỗi giờ mỗi khắc không ngừng luyện tập tiếng Nhật, ngay cả tại phòng ăn đánh đàn đều đặt quyển tiếng Nhật cơ sở ở bên cạnh, Trương Hằng cảm giác bản thân không phải tới chơi trò chơi, mà là tới tham gia trường luyện thi.
"Trương-san, ngươi quá chăm chỉ, so sánh với ngươi ta có cảm giác mình sống thật uổng phí." Ameko tràn ngập kính nể nói.
"Chẳng qua đây là việc không thể không làm mà thôi." Trương Hằng cười khổ, hắn đối với ngôn ngữ học không hề cảm thấy quá hứng thú, nhưng ngay tại lúc đây chạng vạng tối ngày thứ hai tới nhận đến âm thanh máy móc nhắc nhở. Xác nhận bản thân đang ở trong phó bản 420 ngày, có một số việc phải lên kế hoạch. Thời gian lâu như vậy hắn không có khả năng luôn dựa vào Ameko để phiên dịch, huống chi nàng cũng xin đi Trung Quốc làm học sinh trao đổi, năm học sau rất có thể không còn ở nơi này, Trương Hằng vẫn là quyết định tự mình động thủ cơm no áo ấm.
Khó có thể có được hoàn cảnh học tập dài tận 14 tháng như vậy không lợi dụng để luyện tập ngôn ngữ giống như có chút phung phí của trời. Trương Hằng có loại linh cảm không lành, để chuẩn bị cho các phó bản tiếp theo, hắn phải học tất cả các ngôn ngữ phổ thông trên thế giới. Mặc dù Ameko vẫn đang gửi các tin nhắn kể chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng Trương Hằng bị nàng oanh tạc một tuần có thể từ trong câu chữ bên trong nhìn ra tâm trạng của nàng hôm nay có điểm sa sút. Thế là đánh chữ nói "Ngươi như thế nào", định gửi đi rồi lại xóa bỏ, trực tiếp gọi điện thoại qua,"Ameko, ngươi có phải gặp phiền toái gì hay không?"
Ameko nghe điện thoại hơi kinh ngạc, cổ họng của nàng có chút khàn khàn, tựa như mới vừa khóc qua không lâu, vẫn còn đang hít mũi:
"Trương-san, thật có lỗi, để ngươi lo lắng, thật ra cũng không có gì quan trọng, chẳng qua là việc nhà của ta, không, cũng không thể xem như việc nhà, người kia sáu năm trước đã bỏ chúng ta mà đi."
"Nói ra sẽ dễ chịu hơn, nếu như nguyện ý nó có thể kể cho ta nghe, ta có thể giữ bi mật giúp, dù sao nơi này ngoại trừ ngươi cũng không ai có thể hiểu ta đang nói cái gì."
Đầu bên kia điện thoại Ameko đang thương tâm bị câu nói này chọc cười, về sau nàng đem chuyện xưa của mình kể cho Trương Hằng, hóa ra cha đẻ của nàng rất ham mê cược đua ngựa , đem tiền trong nhà đều thua hết sạch, mà mẹ của nàng không chịu được, sau đó hai người liền ly hôn, đoạn tuyệt tất cả quan hệ, mẹ nàng mang theo nàng lại tái giá với bố dượng hiện tại, về sau lại sinh được một nguồi em trai, hiện tại người một nhà sinh hoạt rất hòa hợp. Nhưng mà sau khi lên đại học không biết tại sao cha của nàng lại tìm được phương thức liên lạc của nàng, tìm tới nàng. Kết quả lần thứ nhất chính là vay tiền, ngay từ đầu nói việc làm ăn gặp phải khó khăn cần quay vòng, nhưng có lần một sẽ có lần thứ hai, mấy lần về sau Ameko rốt cuộc cũng nổi lên lòng nghi ngờ, mới biết được cha đẻ nàng không những vẫn còn đánh bạc hơn nữa còn nghiện rượu. Cha con bởi vậy lớn hai ầm ĩ một trận, mấy tháng rồi chưa liên hệ, nhưng một giờ đồng hồ trước Ameko lại nhận được điện thoại đối phương, nói bản thân bị người đòi nợ đánh bị thương, không có tiền khám bệnh, nhưng mà có vết xe đổ, Ameko lại không có ngay lập tức tiền làm công mà bản thân kiếm được chuyển qua, thế là bị cha đẻ mắng là đồ vong ân phụ nghĩa, hắn còn tuyên bố không có đứa con gái như nàng. Ameko nhịn không được khóc lớn một hồi, hỏi Trương Hằng:
"Trương-san, ta có phải vô cùng máu lạnh hay không?"
"Ách, ta lại cảm thấy cha ngươi quá đáng, mặc dù xem ra hắn chín phần là đang nói dối, bất quá nếu ngươi lo lắng hắn thì ngày mai ta có thể cùng ngươi đi một chuyến."
"Thực sao, nhưng bởi vì việc riêng của ta mà làm phiền ngươi đi một chuyến có phải là quá đáng?" Ameko có chút ngượng ngùng.
"Sẽ không, thời gian gần đây thực sự là mệt mỏi, không phải đang học tiếng Nhật thì chính là đánh đàn ở nhà hàng, vừa vặn đi ra ngoài hít thở không khí." Đây cũng là Trương Hằng thật tâm nói, hắn bây giờ thấy những chữ cái Nhật Bản âm tiết kia có chút muốn nôn.
"Ngày mai là thứ bảy, vậy sáng mai sau khi làm việc xong, chúng ta cùng đi."
"Tốt."
"Cám ơn ngươi, Trương-san."
"Không khách khí."
Chuyện của Ameko chẳng qua là việc nhỏ xen giữa, Trương Hằng cũng không có quá để ở trong lòng, sau khi cúp điện thoại hắn lại bắt đầu suy nghĩ đến làm thế nào đề thăng kỹ thuật lái xe, vòng thứ hai trò chơi đã qua 15 ngày, hắn còn chưa bắt đầu nhiệm vụ chính tuyến, đổi người chơi khác đoán chừng đã gấp chết rồi. Trương Hằng bởi vì có thời gian 14 tháng làm nhiệm vụ ngược lại không gấp gáp đến như vậy, thế nhưng hắn cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn ra một cái kỳ hạn cho bản thân, một tháng sau nếu như tìm không được biện pháp có thể nâng cao kỹ thuật lái xe, Trương Hằng cũng chỉ có thể thử cùng tiếp xúc đám người Bōsōzoku một chút.
Bōsōzoku: là chỉ người đam mê tốc độ và xe