Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 380 - Chương 380: Đối Đầu Trực Tiếp

Chương 380: Đối Đầu Trực Tiếp Chương 380: Đối Đầu Trực Tiếp

Trương Hằng quay lưng về phía cơn bão trong khi di chuyển, đồng thời cố gắng hết mình hạ thấp người xuống.

Bear đã từng nói với anh ta rằng, bão cát càng ở gần tầng trên, thì cát càng nhỏ, điều này làm tăng khả năng ngạt thở càng lớn, ngược lại, những hạt cát ở gần mặt đất sẽ tương đối lớn, quần áo được sử dụng như một bộ lọc để ngăn không cho nó bị hít vào lỗ mũi hoặc miệng, nhưng đồng thời cũng phải cẩn thận bị một số mảnh vụn cứng lẫn trong gió cát bay vào.

Điều tốt nhất nên làm sau một trận bão cát là tìm một nơi trú ẩn đủ đáng tin, nấp phía sau cho đến khi bão đi qua, vì tầm nhìn trong bão cát rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy trước mặt khoảng một mét, rất dễ dàng mất phương hướng, nhưng Trương Hằng không thể bị làm khó bởi vấn đề này.

Rất lâu trước khi cơn bão cát ập đến Trương Hằng đã nhanh chóng tiếp cận địa hình xung quanh, vị trí của Giả Lai và Bruno đã được ghi lại, lúc đầu gió không quá mạnh anh ta đã chạm vào nơi Giả Lai đang đứng trước đó, nhưng đúng như anh dự đoán, Giả Lai sớm đã không còn ở đó nữa.

Trương Hằng đã sắp xếp phương hướng trong đầu, có tảng đá cao bằng một người cách anh ta chưa đầy ba mươi bước, là một nơi tuyệt vời để thoát khỏi cơn bão, Giả Lai có khả năng sẽ di chuyển đến đó trước, đương nhiên, đồng thời điều này cũng có nghĩa là ở đó cũng có khả năng mắc bẫy lớn nhất.

Ngoài ra phía bên phải khoảng năm mươi bước, còn có mảnh vỡ của nửa mui xe, nếu sử dụng tốt. nó có thể giúp hắn chắn được phần lớn gió và cát, cũng có thể dùng để đỡ đòn khi cần thiết.

Trương Hằng do dự và quyết định đến nơi chôn xác chiếc mui xe trước, chủ yếu là vì anh ta lo lắng rằng sự chậm trễ sẽ quá lâu, thứ đó sẽ bị chìm hoàn toàn dưới cát.

Trương Hằng vào trí nhớ của mình, bắt đầu đi về phía bên phải, trong lòng anh ta âm thầm tính toán các bước đi, nhưng sau năm mươi lăm bước vẫn không tìm thấy mảnh vỡ mui xe đó, tình huống này xảy ra hai khả năn, là mui xe đã bị người khác lấy đi, khả năng còn lại, là hướng di chuyển của anh ta bị lệch.

Tình huống sau này sẽ rắc rối hơn, bởi vì Trương Hằng không biết hiện tại mình đang ở đâu, đang chệch hướng bao nhiêu, nếu không xác định được vị trí hiện tại của mình, thì bản đồ định hướng mà anh ấy viết ra trong đầu trước đó cũng không thể sử dụng được, trường hợp này anh ấy cần phải từ bỏ việc tìm kiếm Giả Lai trước, tìm một nơi để trốn trước.

Bởi vì bị lạc vào trong một cơn bão cát không phải là chuyện đùa, ngay cả với một chiếc áo ba lỗ trên mặt, tiếp xúc với cát bụi lâu ngày vẫn sẽ dẫn đến ngạt thở, nhưng may mắn thay Trương Hằng đã cố gắng quay ngược lại vài bước theo hướng Tây Nam, cuối cùng đã nhìn thấy mui xe lộ ra khỏi cát.

Tuy nhiên cùng lúc đó, một bóng đen cũng xuất hiện sau lưng anh ta.

Cát vàng trên trời và gió rít không chỉ làm giảm tầm nhìn, mà còn khiến thính giác trở nên vô dụng, để tránh cát lọt vào tai, Trương Hằng cũng phải quấn tai lại, việc này cũng làm giảm khả năng nghe của anh ta, trên thực tế, trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, hầu như không thể nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Trương Hằng quỳ một chân trên cát, sẵn sàng đào mảnh mui xe ra, trong khi bóng đen bên kia cũng giơ một tảng đá lớn trong tay lên, sẵn sàng đập nó vào đầu Trương Hằng.

Vào thời điểm quan trọng, Trương Hằng đã xoay người sang một bên, lăn sang phía bên kia, tránh tiếp xúc gần giữa đầu của mình và hòn đá.

Anh không nhìn thấy bóng đen đằng sau, cũng không nghe thấy tiếng bước chân của người bên kia, nhưng anh vẫn nhận ra có người đi tới sau lưng mình, nói đến đây thì anh phải cảm ơn cơn bão kinh hoàng này.

Để tránh hít phải quá nhiều cát, Trương Hằng luôn quay lưng về hướng gió thổi, để kẻ tấn công ở chỗ gió trên của mình, khi đến gần anh ta, cơ thể sẽ chắn một phần gió cát bay, Trương Hằng nhận thấy sự thay đổi của gió, vì vậy có thể né đòn này vào thời điểm quan trọng.

Ngược lại phản ứng của bóng đen lại chậm hơn nửa nhịp, hiển nhiên là không ngờ Trương Hằng lại sống sót sau vụ đánh lén, còn chưa kịp ngây người thì đã bị Trương Hành ôm sạch sẽ quẳng ngã xuống đất.

Mặc dù bóng đen cũng đang che khuất khuôn mặt của mình, nhưng Trương Hằng có thể dễ dàng nhận ra kẻ đã tấn công mình là Bruno từ hình dáng cơ thể của anh ta.

Đây lại không phải là tin tốt.

Bởi vì hai đạo cụ trên người Bruno hiện đang ở bên cạnh anh ta, anh ta không thể lựa chọn một chiến lược triệt để như vậy trong trận chiến này khi anh ta không có gì, ẩn nấp gần đó chờ đợi để tấn công Trương Hằng.

Hơn nữa với tình huống trước mắt, Trương Hằng không thể nhìn rõ môi trường xung quanh, Bruno cũng không thể nhìn rõ, vậy làm sao anh ta biết Trương Hằng đã đến mui xe?

Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Trương Hằng, khi anh ta nhận ra nguy hiểm một cánh tay rắn chắc khác đã lặng lẽ quàng lên siết cổ anh ta.

Giả Lai, anh ta rõ ràng có cách để duy trì một tầm nhìn nhất định trong một môi trường như vậy, và khi cơn bão cát ập đến việc đầu tiên anh làm là đi tìm Bruno.

Bruno biết rất rõ rằng ngay từ đầu Giả Lai chỉ định lợi dụng anh ta làm mồi nhử, nhưng điều anh ta không ngờ là Giả Lai đã không nói cho anh biết anh muốn anh làm gì cho đến giây phút cuối cùng, và thật khó cho Bruno từ chối, ngoại trừ vì anh ta cũng muốn Trương Hằng rơi vào sa mạc này, cũng bởi vì anh ta dù muốn cũng không thể từ chối.

Giả Lai đã mở ra tầm nhìn là người tồn tại mạnh nhất trong trận bão cát này, muốn giết hắn thì có quá nhiều cách, không cần tốn nhiều sức, sở dĩ Giả Lai vẫn chưa làm được gì cho đến giờ là vì anh ta vẫn có thể phát huy ra một chút nhiệt độ còn sót lại của miếng mồi.

Bình Luận (0)
Comment