Nhưng mà lúc này ánh mắt Trương Hằng lại dừng ở người bên đứng phải hàng thứ hai.
Đồng tử Trương Hằng co rút lại, bởi vì trong bức ảnh này hắn lại nhìn thấy tên quái nhân mặc trang phục nhà Đường đã tặng cho hắn thêm 24 tiếng ngoài định mức, người sau này rõ ràng cũng xuất hiện trong bức ảnh , hơn nữa lúc này thoạt nhìn thì vẻ ngoài của người này so với lần đầu mà Trương Hằng gặp thì hầu như không có gì khác biệt.
Nhưng mà hắn không còn mặc bộ trang phục nhà Đường thoạt nhìn không ra gì nữa, bây giờ hắn lại là một người châu Âu ăn mặc bình thường, trong ảnh hắn có vẻ rất khiêm tốn, đứng ở phía sau những người khác, bởi vì vóc dáng của hắn không cao, còn có nửa khuôn mặt bị chặn lại, hắn cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn những người khác bên cạnh.
Trương Hằng nhìn lướt qua góc dưới bên phải của bức ảnh, bức ảnh này được chụp cách đây mười bảy năm, khi đó Trương Hằng mới hơn một tuổi.
-Ồ
Ông ngoại lại mang cái kính lão đã cũ lên.
-Bức ảnh này, hẳn là khi bọn họ tham gia dự án nghiên cứu cuối cùng trước khi về nước, địa điểm là ở Greenland, nghe nói đó là nơi lạnh nhất, nơi nhiệt độ có thể đạt tới âm bảy mươi độ, có người ở đó phát hiện di tích cổ xưa hay là thứ gì đó, bên trong còn có một phần lớn có liên quan đến thần thoại cổ xưa, cha mẹ con được mời, liền vội vàng chạy tới.
-Kết quả thế nào?
Trương Hằng hỏi.
-Ta không biết, từ trước đến nay ta không quan tâm đến loại đồ vật thần thoại nhảm nhí này, trên thực tế lúc mẹ con chọn chuyên ngành thì ta đã phản đối, nhưng từ nhỏ con bé đã cảm thấy hứng thú với những chuyện xưa kỳ quái và truyền thuyết này, khi đó bà ngoại con lại về phe con bé, so với một người phụ nữ thì thứ càng khó thuyết phục hơn chính là hai người phụ nữ.
Ông ngoại nói:
-Cũng may sau khi hạng mục này kết thúc bọn họ liền mang theo con trở về nước, ta cho rằng bọn họ sẽ ổn định cuộc sống, lựa chọn một cuộc đời an ổn, nhưng hai năm sau bọn họ lại rời đi, đợi đến khi con làm cha mẹ thì sẽ biết, con cái của con, bọn chúng luôn hướng tới thế giới bên ngoài.
-Con có thể lấy bức ảnh này đi không?
Trương Hằng hỏi.
-Đương nhiên, nhưng mà chờ ba mẹ con trở về rồi nói cho bọn họ biết một tiếng đi, dù sao chỗ này của ta còn có không ít ảnh chụp khác của bọn họ.
Ông ngoại lại nhìn người phụ nữ tươi cười ngọt ngào trên ảnh, rốt cục vẫn khép album ảnh trong tay lại.
-Chúng ta vẫn nên đặt hồi ức ra phía sau, trước tiên nên hoàn thành công việc trong tay đi, có quá nhiều chỗ cần phải quét dọn, cũng may là con trở về sớm, ta đã sớm biết hai người kia nhất định là không trông cậy vào được.
-Được.
Trương Hằng thu hồi ảnh, sau đó chỉ vào máy tính BB bên cạnh hỏi:
-Thứ này còn dùng không?
-Ừm, đây là bà ngoại con đưa cho ta, ta có một cái hộp chuyên môn cất giữ đồ bà ấy đưa cho ta, để ta tìm xem đã đặt ở đâu. ...
Hai người từ sáng đến tối mới thu dọn xong thư phòng, phòng ngủ chính cùng phòng vệ sinh, ngoài ra còn có hai phòng ngủ thứ hai và phòng bếp là ngọn nguồn phiền toái lớn nhất.
Buổi sáng hôm sau Trương Hằng còn cày xới một mảnh đất nhỏ trong sân sau, như vậy năm sau đợi đến khi thời tiết ấm áp một chút là có thể trồng đồ, nhìn động tác cuốc đất thuần thục kia, ông ngoại có vẻ có chút kinh ngạc:
- Mọi chuyện sao rồi, hiện tại đại học còn có hoạt động thanh niên tri thức xuống nông thôn sao?
Trương Hằng nhún nhún vai, nhận lấy nước nóng ông ngoại đưa tới, uống một ngụm.
Nhìn mảnh đất bị hắn bới tung, trước kia hắn cũng từng muốn thử xới một mảnh đất nhỏ như vậy.
Hắn như thế nào cũng phải tốn một tiếng rưỡi, nhưng hiện tại chỉ dùng nửa giờ là xong, hơn nữa hiệu quả cũng tốt hơn trước, hắn cũng không cố ý luyện tập các loại kỹ năng canh tác, nghiêm túc mà nói đây cũng chỉ coi như là một sở thích nhỏ của hắn.
Nhưng mà vô luận có chuyện gì thì việc ăn uống lúc nào cũng là cái mà nhân loại theo đuổi vĩnh hằng, cho nên trước kia sinh sống ở hoang đảo và sau này trong phó bản Hắc Phàm (Cánh Buồm Đen), hắn đích xác đều tốn một chút thời gian canh tác, tuy rằng chỉ là kỹ năng của LV0, nhưng đối với hắn mà nói cũng đã đủ dùng.
-Tiến độ so với tưởng tượng của ta thì nhanh hơn không ít, cứ tiếp tục như vậy thì có khi sáng mai là có thể thu dọn xong.
Khi hai người đang nói chuyện, thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Trương Hằng mặc quần áo cũ lúc đào cuốc, trên giày đều là bùn đất, cho nên chỉ có thể để ông ngoại ra mở cửa, bên ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên, đúng là người thuê nhà, giữa hai hàng lông mày của cô có vài phần lo âu, cô cùng ông ngoại nói gì đó, vẻ mặt của người sau cũng mang theo nghiêm túc, gật gật đầu.
Người phụ nữ trung niên kia nhiều lần cảm tạ, một lát sau dẫn theo một cô bé nhỏ tới.
-Lúc ông Trần ở bên ngoài mua đồ ăn bị ngã chân, những người khác trong nhà hắn đều không biết, chỉ còn lại con dâu và cháu gái nhỏ, con dâu hắn đưa cháu gái nhỏ đến chỗ chúng ta để nửa ngày, cô ấy còn phải đến bệnh viện chăm sóc ông Trần, đây là Điền Điền, cậu còn nhớ rõ không, lúc cậu học trung học có một kỳ nghỉ hè, con bé vẫn luôn đi theo phía sau cậu.
Ông ngoại vì hai người mà giới thiệu đơn giản:
- Điền Điền, con còn nhớ anh Trương Hằng của con không?
Cô bé nhỏ cũng có chút nhận ra, nghe vậy rụt lại phía sau mẹ mình.
-Tóm lại, Điền Điền đành nhờ các ngươi chăm sóc.
Người phụ nữ cảm kích nói.
-Yên tâm, ta vẫn nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, con bé ở chỗ này cũng giống như ở nhà mình, đúng rồi, ông Trần không sao chứ.
-Thật ra ngã cũng không nặng, nhưng ông ấy vẫn có chút loãng xương, cho nên phỏng chừng phải nuôi một thời gian, bên bệnh viện vẫn luôn thúc giục tôi, tôi muốn đi qua trước, Điền Điền có mang theo bài tập về nhà, để cho con bé làm bài tập là được rồi.