"Cậu nghiêm túc sao? Chắc chắn phải mang theo thứ đó sao?" Phạm Mỹ Nam hỏi người đàn ông hói đầu đang kẹp vòng bệ xí dưới nách.
Người đàn ông hói đầu gãi cằm: "Ừ, tôi đã nói rồi mà, lần này gặp lại Nhà Khoa Học Độc Ác chắc chắn phải trả lại cho hắn cái bệ xí thông minh mà hắn tặng tôi, đây là lời hứa của đàn ông, chắc chắn phải thực hiện."
"Nhưng vấn đề là ông đã thấy có khách du lịch nào mang theo bệ xí đi tham quan Tiểu Man Yêu chưa?"
"Ờ... tôi có thể giả vờ thành nhân viên đến thay bệ xí cho nhà vệ sinh công cộng bên trong."
"Tôi không nghĩ là được đâu."
"Hoặc chúng ta có thể ngụy trang một chút, biến thứ này thành ván lướt sóng, mặc dù vẫn hơi kỳ lạ nhưng ít nhất trông cũng đỡ hơn nhiều." Trương Hằng nói. ...
Người đàn ông hói đầu mặc vest chỉnh tề, kẹp một tấm ván lướt sóng dưới cánh tay trông vẫn có phần nổi bật, đặc biệt là khi họa tiết ở mặt sau tấm ván lướt sóng của ông ta là một cái nắp bồn cầu thì càng nhận được nhiều ánh mắt kinh ngạc hơn.
Sáu người vì lo đánh rắn động cỏ nên tạm thời không chọn lên tháp ngay mà tìm một quán cà phê gần đó ngồi xuống trước, chờ máy gia tốc hạt lượng tử được khởi động.
"Được rồi, từ bây giờ, mỗi hành động cử chỉ của chúng ta đều phải cẩn thận, vì xung quanh đây có rất nhiều camera giám sát và cả tai mắt của Nhà Khoa Học Độc Ác." Phạm Mỹ Nam hạ giọng nói: "Phải luôn nhớ rằng chúng ta chỉ là khách du lịch, đừng làm những việc không phù hợp với thân phận của mình... Tôi đang nói đến anh đấy, Kẻ Hủy Diệt."
Nghe vậy, Kẻ Hủy Diệt luyến tiếc đặt lại cái gạt tàn đã tháo được một nửa, Phạm Mỹ Nam dùng cốc cà phê trong tay che đi phần đã biến mất: "Anh cần kiềm chế ham muốn phá hoại của mình lại, nhiều nhất là một giờ nữa, anh có thể tùy ý phá hoại khắp nơi."
"Xin lỗi, tôi chỉ hơi phấn khích trước khi hành động thôi." Kẻ Hủy Diệt lau mồ hôi trên trán.
Phạm Mỹ Nam hơi bất ngờ, vì lần này anh chàng phục vụ và người đàn ông hói đầu, hai kẻ gây chuyện giỏi nhất lại im lặng ngoan ngoãn hơn ai hết, đã lâu như vậy rồi mà không nói câu nào, Phạm Mỹ Nam còn tưởng hai người họ đã thay đổi tính nết, cho đến khi quay đầu lại thì thấy cả hai đều mở to mắt, nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ đội mũ rộng vành ở bàn bên cạnh.
Ánh mắt không hề che giấu của hai người đã đủ để báo cảnh sát rồi, thực tế thì lúc này người phụ nữ đội mũ rộng vành cũng rất ngại ngùng, không, phải nói là có chút ngồi không yên rồi, tay cầm cốc cà phê run run, rõ ràng là trong lòng rất sợ hãi.
"Hai người, tôi hiểu tâm trạng của hai người khi độc thân lâu như vậy nhưng đừng quên nhiệm vụ chính của chúng ta hôm nay là gì và tin tôi đi, với tư cách là con gái, tôi có thể chắc chắn nói với hai người rằng, cứ nhìn chằm chằm vào người khác như vậy thì tuyệt đối không thể theo đuổi được con gái đâu."
"Tôi không biết." anh chàng phục vụ gãi đầu: "Tôi chưa từng gặp cô ấy trước đây nhưng cô ấy luôn cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, đây có phải là tình yêu sét đánh mà mọi người vẫn nói không?"
"Cho dù có tình yêu sét đánh thật thì cũng phải nói đến trước sau chứ, rõ ràng là tôi nhìn thấy cô ấy trước." Người đàn ông hói đầu không hài lòng nói: "Là bạn thì lúc này anh nên lặng lẽ rút lui và chúc phúc cho tôi."
"Không có chuyện đó." trong vấn đề quan trọng, anh chàng phục vụ cũng không chịu nhường, cứng cổ nói: "Chúng ta nên cạnh tranh công bằng, điều này không liên quan đến thứ tự, có người từng nói rằng trên thế giới này chỉ có hai vạn người có thể khiến bạn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và hai vạn người này rất có thể bạn sẽ không gặp được một người nào trong cả đời, kí nhiên bây giờ, ở đây, tôi đã gặp được một người có thể khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy thì tôi chắc chắn không thể bỏ lỡ."
"..."
Phạm Mỹ Nam lấy tay đỡ trán: "Hai người cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy thì đã sớm bị loại cả rồi, còn gì mà tranh nữa."
Cô vừa dứt lời, người phụ nữ đội mũ rộng vành kia dường như cũng đã hạ quyết tâm, bắt đầu vội vã thu dọn sách vở và máy tính trên bàn, rõ ràng là đã bị nhìn sợ nên chuẩn bị rời đi, cô ta bế chú mèo tai cụp trên ghế ngồi bỏ vào túi của mình.
Có thể thấy cô ta rất thích mèo, không chỉ mang theo mèo cưng mà trên ví cũng in hình mèo, trên áo cũng là hình mèo hoạt hình.
"Chúc mừng, tình yêu sét đánh của hai người đến đây là kết thúc rồi, chúng ta hãy cùng nâng ly vì cuộc thất tình nhanh nhất thế giới này nào." Phạm Mỹ Nam giơ cốc lên nhưng cô không ngờ rằng lần này người đầu tiên đứng lên lại là Trương Hằng vẫn luôn im lặng, hắn trực tiếp đi từ chỗ ngồi qua, hành động này cũng khiến anh chàng phục vụ và người đàn ông hói đầu như lâm đại địch, oán trách lẫn nhau: "Xong rồi, xong rồi, tại anh cả đấy, giờ để người khác giành mất trước rồi."
Thấy Trương Hằng đi về phía mình, người phụ nữ đội mũ rộng vành kia rõ ràng càng thêm căng thẳng, cô ta suýt nữa thì bỏ chạy nhưng sau đó Trương Hằng không biết đã nói gì, cô ta lại đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút nửa tin nửa ngờ, sau đó hai người bắt đầu trò chuyện.
Người đàn ông hói đầu kinh ngạc nói: "Trời ơi, lợi hại quá rồi, người được chọn ngoài việc thức tỉnh còn có cả kỹ năng tán gái nữa sao? Điều này khiến tôi hơi ghen tị rồi đấy."
Nhưng không lâu sau, Trương Hằng lại dẫn người phụ nữ đội mũ rộng vành kia quay trở lại.
"Hắn ta định trước mặt những kẻ thất bại như chúng ta mà tuyên cha mối quan hệ của hai người họ sao? Đáng ghét, tôi đã rất buồn rồi, có cần phải làm đến mức này không." Anh chàng phục vụ cũng đau buồn nói.