[Tên: Vô Hạn Tích Mộc].
[Chất lượng: B].
[Tác dụng: Ghép với các khối Lego khác, có thể biến tác phẩm thành hiện thực, thời gian duy trì một giờ, sau một giờ sẽ trở lại trạng thái Lego. Lưu ý: Chỉ giới hạn đối với các tác phẩm theo hướng hiện thực, các chủ đề giả tưởng không có chức năng chuyển đổi. ].
Mặc dù đã có một sự chuẩn bị tâm lý chắc chắn nhưng khi nhìn thấy kết quả định danh, Trương Hằng vẫn có chút bất ngờ, khối nhỏ bé thậm chí không có số hiệu này thực sự là đạo cụ trò chơi cấp B, hơn nữa chỉ dựa vào thông tin trên thẻ định danh thì tác dụng của nó cũng không phụ lòng chất lượng cấp B của mình.
Tuy nhiên, điều kiện sử dụng của đạo cụ cấp B này cũng là điều đặc biệt nhất mà hắn từng thấy, theo một nghĩa nào đó, nó có thể phát huy tác dụng đến mức nào hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng lắp ráp Lego của người sử dụng, như vậy thì kỹ năng Level 2 mà Trương Hằng đã luyện được trong Phó bản trước lại có đất dụng võ.
"Tôi không biết cậu còn phụ trách cả việc giao hàng cho tiệm trò chơi nữa."
"Thực ra tôi không phụ trách giao hàng cho tiệm trò chơi." Giai Giai nói: "Nhưng lần này là ngoại lệ, dù sao cũng là đạo cụ cấp B, nếu gửi qua đường bưu điện thì không an toàn bằng tự tay giao cho cậu... nhưng nói cho cùng thì an toàn hay không cũng không liên quan gì đến tôi, tôi đồng ý giúp tên ngốc đó chạy một chuyến này chỉ để lấy được địa chỉ của cậu, tìm một cái cớ để gặp cậu mà thôi."
Giai Giai không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt Trương Hằng, khoảng cách giữa hai người chỉ có vài xăng-ti-mét, Trương Hằng đã có thể cảm nhận được hơi thở của Giai Giai phả vào má mình.
"Vậy, cậu đã cân nhắc lời đề nghị đó thế nào rồi?" Giai Giai nói bên tai Trương Hằng.
"Lời đề nghị gì?"
"Tên ngốc đó đã nói với cậu rồi chứ, tôi muốn ngủ với cậu." Giai Giai nói: "Đừng vội từ chối, đồng ý với tôi sẽ có rất nhiều lợi ích, tôi có thể trở thành người phụ nữ hoàn hảo nhất trong lòng cậu, không có một chút khuyết điểm nào, cậu có thể trải nghiệm được những niềm vui mà chưa từng trải nghiệm, bù đắp những tiếc nuối mãi mãi không thể bù đắp trong lòng... nếu cậu cảm thấy nhịp độ này quá nhanh, chúng ta cũng có thể bắt đầu từ việc hẹn hò như những người yêu nhau bình thường, không sao đâu, tôi có thể chờ được."
"Tại sao?" Trương Hằng nghe vậy thì cau mày: "Tại sao lại chọn tôi?"
Giai Giai cười, ánh mắt cô ta trông vô cùng trong trẻo, giống như lớp băng trên hồ Baikal: "Nói theo cách của loài người thì là nhu cầu sinh sản, tôi cần một đứa con... còn tại sao lại chọn cậu, vì tôi thích mùi trên người cậu, không phải mùi khó chịu mà một lão già nào đó để lại trên người cậu, mà là mùi của chính cậu."
"Mùi của tôi?"
Giai Giai tiến lại gần vai Trương Hằng, hít một hơi thật sâu, giống như một cô gái thèm ăn ngửi thấy mùi thơm của sô cô la, trên má cô ta thoáng hiện lên một màu đỏ ửng: "Mùi của cậu... giống như một đứa trẻ lạc đường, đừng lo lắng, ngủ với tôi sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào đối với cậu, cậu cũng sẽ không mất mát gì, ngược lại, cậu còn có thể nhận được một số thứ khác ở đây, cậu vẫn luôn nghi ngờ về trò chơi này phải không? Không sao đâu, có lẽ tôi có thể cho cậu một số câu trả lời, không giống như những kẻ đó, tôi và các chị em của tôi không bị ràng buộc bởi những lời thề cổ xưa."
Giai Giai vừa nói vừa tiến thêm một bước, ngực cô ta gần như áp sát vào người Trương Hằng, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trương Hằng: "Thế nào, cậu có thể nhận được thứ mình muốn từ tôi, tôi cũng có thể nhận được thứ mình muốn từ cậu, đây là một giao dịch công bằng, nếu cậu thực sự lo lắng thì chúng ta thậm chí có thể lập giao ước."
"Tôi không cho rằng đây là một đề nghị hay."
Người nói ra câu này không phải Trương Hằng, mà là ông chú quần đùi ở tiệm trò chơi, không biết từ lúc nào đã xuất hiện, ở bên ngoài hàng rào của khu dân cư, mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh lá cây, đội một chiếc mũ trùm tai hình Bọt Biển nhưng lại cưỡi một chiếc xe điện màu hồng, trông rất buồn cười, thế nhưng lúc này vẻ mặt của ông ta lại nghiêm trọng khác thường.
"Succubus, ngươi hơi quá giới hạn rồi."
Giai Giai gạt tàn thuốc trên tay, khôi phục lại vẻ lạnh lùng: "Mỗi lần nói đến chuyện chính sự, luôn có mấy kẻ đáng ghét xuất hiện, chuyện của ta bao giờ đến lượt ngươi quản?"
"Đúng, ngươi muốn ngủ với ai là chuyện của ngươi, trước đó ta còn giúp ngươi truyền đạt tin tức cho hắn nhưng ngươi phải biết giới hạn ở đâu, ngươi không thể lấy những thông tin mình nắm được làm tiền cược, can thiệp vào chuyện giữa những người chơi, hành vi của ngươi rất có thể sẽ gây ra sự cạnh tranh không công bằng, ngươi cũng không muốn chọc giận những kẻ trong ban tổ chức trò chơi chứ."
Giai Giai khinh thường: "Hừ, đúng là một con chó trung thành, dù không có xương thịt cũng chạy nhanh như vậy, thật mất hứng, tùy ngươi vậy." Nói xong, cô ta lại lưu luyến nhìn Trương Hằng một cái, kéo chặt cổ áo.
"Ta đưa ngươi về nhé." Ông chú quần đùi bóp tay lái.
"Không, ta không ngồi cái thứ đó đâu." Giai Giai đi đến trước một chiếc BMW không xa, chủ xe vừa mới đỗ xe xong, nhìn thấy Giai Giai thì không thể rời mắt.
"Có thể cho đi nhờ một đoạn không?" Giai Giai hỏi.
"Tất nhiên, nhanh lên, lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm." Chủ xe ân cần nói, cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đánh mạnh, đồng tử co lại, hơi thở dồn dập, chạy đến giúp Giai Giai mở cửa xe.
"Chú tốt bụng quá, trong xe có thể hút thuốc không?"
"Không vấn đề gì, không vấn đề gì, hoàn toàn không vấn đề gì!" Chủ xe cười ngây ngô.
Giai Giai ngồi vào ghế phụ, đồng thời giơ ngón giữa về phía ông chú quần đùi ở đằng xa.
Sau khi có được [Vô Hạn Tích Mộc], việc đầu tiên Trương Hằng làm là đến trung tâm thương mại mua vài hộp đồ chơi Lego, bắt đầu tiến hành thử nghiệm thực tế.