Bởi vì trước đó hắn đã thử nghiệm rồi, mèo lắp ghép bằng [Vô Hạn Tích Mộc] không khác gì mèo bình thường.
Nói cách khác là hoàn toàn không thể kiểm soát, trong phòng thì không sao, bất kể nó chạy đến đâu Trương Hằng cũng có thể bắt lại nhưng một khi ra ngoài trời, thế giới rộng lớn mặc sức mèo tung hoành, nếu nó chạy mất hút rồi đến giờ biến về khối Lego bị người ta nhặt mất thì vui lắm.
Tuy nhiên, thông qua lần thử nghiệm này, Trương Hằng cũng đã cơ bản xác định được rằng, hắn không có cách nào kiểm soát được đồ vật mình tạo ra, vì vậy nếu không phải là trạng thái bắt buộc thì sau này hắn tốt nhất không nên dùng [Vô Hạn Tích Mộc] để lắp ráp sinh vật, đặc biệt là những thứ chạy nhanh.
"Sáng mai đừng quên cất đi." Ông ngoại dặn dò: "Dậy sớm, ta lái xe đưa cháu ra ga."
"À, cháu bắt xe là được."
"Không, ta đưa cháu, dù sao sáng mai ta cũng phải ra chợ chim một chuyến, tiện đường thôi mà."
"Được." Trương Hằng một tay xách mèo, một tay mở cửa phòng.
Chú mèo nhỏ màu cam đã sớm để mắt đến thế giới bên ngoài, vừa mở cửa là trái tim mèo lại bắt đầu xao động nhưng Trương Hằng vẫn luôn giữ chặt gáy nó, một người một mèo cứ như vậy đến nơi vắng người, Trương Hằng lại đợi một lúc, liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, rồi ném chú mèo nhỏ màu cam xuống đất.
Nó lập tức phấn chấn hẳn lên, như rồng xuống biển, hổ xuống núi, tung bốn chân chạy như bay, muốn thoát khỏi ma trảo phía sau mãi mãi nhưng đáng tiếc là vừa mới bước chân trước, cả con mèo đột nhiên đứng im tại chỗ, lại biến thành một chú mèo Lego sống động như thật.
Trương Hằng trước tiên lấy khối [Vô Hạn Tích Mộc] ở bụng nó ra, sau đó khôi phục các khối Lego khác về trạng thái linh kiện, bỏ vào túi trong tay.
Một đêm không có gì xảy ra, Trương Hằng lợi dụng thời gian dừng cuối cùng trước khi đi chụp một số bức ảnh, chủ yếu là ảnh phong cảnh trường cấp hai và cấp ba trước đây của hắn, trên đường còn gặp hai thiếu niên nghiện mạng định cướp người đi đường vì không có tiền lên mạng chơi game, Trương Hằng trực tiếp tịch thu quần áo của chúng, cùng với một con dao nhỏ là công cụ gây án ném xuống sông dưới chân cầu cách đó hai ki-lô-mét.
Sau đó, hắn lại tiếp tục đi dạo một số nơi khác, bao gồm cả một công viên giải trí mà hắn thích nhất khi còn nhỏ, nơi đó đã bị phá dỡ từ năm ngoái, bây giờ là một khách sạn năm sao vẫn đang trong quá trình xây dựng, còn có một sân trượt băng không một bóng người.
Trương Hằng còn tranh thủ kiểm tra chiếc xe Volkswagen cũ của ông ngoại, thay thế một số bộ phận đã cũ, đảm bảo nó không có nguy cơ mất an toàn... Cuối cùng, hắn về nhà sớm hơn một giờ, đẩy cửa phòng ông ngoại.
Trương Hằng ngồi bên giường một lúc, nhìn ông ngoại đang ngủ say trên giường, cho đến khi kim giờ và kim phút của sao biển sắp chỉ đến mốc không giờ một lần nữa, hắn mới đứng dậy trở về phòng mình.
Sáng hôm sau, Trương Hằng đeo ba lô lên vai, bắt đầu hành trình trở lại trường, ông ngoại lái xe đưa hắn đến ga, nhìn hắn lấy vé, qua cửa kiểm tra an ninh, xác nhận hắn không quên bất cứ thứ gì, rồi mới quay người rời đi.
Không giống như khi đi, trên đường trở về không xảy ra chuyện gì bất ngờ, bên cạnh Trương Hằng đều là những sinh viên trở lại trường, không khí trong toa tàu rất hòa thuận nhưng lần này không ai bắt chuyện với hắn, Trương Hằng tiếp tục lật cuốn "Ngữ pháp tiếng Phần Lan." trên tay, còn tranh thủ chợp mắt một lúc, cho đến khi tàu đến ga cuối.
Việc đầu tiên Trương Hằng làm sau khi về trường cất hành lý là đi đăng ký học lái xe.
Hắn chọn một khóa học có thể lấy bằng lái nhanh nhất nhưng hiện tại trường dạy lái xe rất đông, các khóa học thông thường đã phải xếp hàng đến nửa năm sau, để có thể lái xe hợp pháp sớm nhất, Trương Hằng đành phải chọn một lớp VIP, như vậy hai tuần sau hắn có thể đi học.
Bình thường chỉ cần có thời gian là có thể đặt lịch luyện tập trước, sau khi tích lũy đủ số giờ học thì có thể đăng ký thi, nhanh nhất chỉ cần hai mươi ngày là có thể lấy được bằng lái nhưng học phí cũng gấp đôi lớp thường.
Với kỹ thuật lái xe level 2 hiện tại của Trương Hằng, hắn đã có thể lái xe ngược chiều trên đường cao tốc Tokyo rồi, tuy nhiên nếu không đăng ký học lái xe thì vẫn không thể lấy được bằng lái, mặc dù về nguyên tắc cũng cho phép cá nhân tự đăng ký thi mà không cần qua trường dạy lái xe nhưng cũng phải trải qua quá trình học tập, hơn nữa thủ tục còn rườm rà hơn, thời gian lấy bằng cũng lâu hơn, chi bằng bỏ tiền mua sự tiện lợi ở trường dạy lái xe.
Sau khi đóng học phí, Trương Hằng lại bắt đầu giải quyết vấn đề chỗ đậu xe, vì trường quản lý xe cộ rất nghiêm ngặt, về nguyên tắc không cho phép sinh viên làm thủ tục chỗ đậu xe, vì vậy Trương Hằng đành phải tìm một bãi đậu xe ngầm gần đó nhưng như vậy thì tiền gửi xe lại là một khoản chi lớn.
Cộng thêm chi phí cải tạo có thể phát sinh sau này, với số tiền tiêu vặt hiện tại của Trương Hằng chắc chắn là không đủ, Trương Hằng cũng không có ý định đi làm thêm, mặc dù một ngày của hắn có 48 giờ nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể tùy tiện lãng phí thời gian, có thời gian rảnh hắn thà đi tập thể dục, rèn luyện kỹ năng, thậm chí là nghỉ ngơi.
Vì vậy, hắn trực tiếp liên lạc với Đinh Tứ, đề nghị đổi 50 điểm tích lũy.
"Bây giờ sao, để tôi xem nào... Tỷ giá là 3,74 vạn, 50 điểm tích lũy, tức là 187 vạn, trừ đi một phần trăm phí thủ tục, còn 185 vạn 1300 tệ, cậu định nhận số tiền này bằng cách nào?"
"Trương Hằng hỏi: "Anh có cách nào đề xuất không?"
"Tất nhiên, nếu cậu không muốn tiết lộ thông tin cá nhân khi chuyển khoản, cách nhận tiền có rủi ro thấp nhất là thẻ trắng."
"Thẻ trắng?"
"Đúng vậy, mỗi thương hội đều cung cấp thẻ trắng, tức là thẻ ngân hàng được đăng ký bằng thông tin của những người bình thường khác, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho số tiền trong thẻ, chủ sở hữu ban đầu sẽ không làm phiền, tất nhiên, nếu do lỗi của chính cậu, chẳng hạn như tin vào tin nhắn lừa đảo gì đó mà gây ra tổn thất thì chúng tôi không liên quan, còn nếu tiền có vấn đề thì chúng tôi sẽ đền bù toàn bộ, tất nhiên cậu cũng có thể chọn cách giao tiền khác, chẳng hạn như tiền mặt..."