"Nếu muốn mua sắm, chúng ta không cách xa phố Kim Mỹ Đức lắm, trung tâm thương mại Nice Etoile ở đó, mặc dù không nổi tiếng bằng Galeries Lafayette nhưng cũng là một trong hai trung tâm mua sắm lớn nhất ở Nice." Waldo vừa đi lấy cho mình hai chiếc bánh kếp, nghe vậy liền thò đầu ra nói.
"Được lắm, chúng ta đến đó." Trương Hằng ăn hết chiếc bánh sừng bò cuối cùng trong đĩa, dùng khăn giấy lau miệng.
"Ờ nhưng ta vẫn chưa ăn xong..."
Waldo nhìn vào đĩa bánh kếp của mình.
"Ngươi đã ăn đến đĩa thứ năm rồi." Philip trợn tròn mắt.
"Bởi vì miễn phí mà, không ăn thì phí." Waldo hùng hồn nói.
Ăn xong bánh kếp, Waldo lại ăn hết một đĩa trái cây tổng hợp, uống hai cốc nước cam và sữa, đi vệ sinh một lần, lúc này mới luyến tiếc rời khỏi nhà hàng của khách sạn.
Trương Hằng mới biết được rằng tên này hóa ra lại ăn khỏe như vậy, nghe Philip nói trước đây hắn ta vẫn luôn sống trong gác xép của mẹ, cũng rất ít khi ra ngoài nhưng theo cách ăn uống này của hắn ta thì vóc dáng của hắn ta lại gầy hơn một chút so với người bình thường, Trương Hằng chỉ có thể cảm thán rằng gien di truyền thật là mạnh mẽ.
Ba người đến Nice Etoile lúc 9 giờ 42 phút, vì chưa đến giờ mở cửa nên ba người phải đợi thêm một lúc ở bên ngoài, may là không lâu sau trung tâm thương mại chính thức mở cửa, sau đó Trương Hằng rất thuận lợi tìm thấy một cửa hàng đồ chơi lắp ráp Lego ở bên trong, một hơi mua năm hộp đồ chơi lắp ráp Lego, đảm bảo các loại linh kiện hắn cần đều có đủ.
Trương Hằng cũng một lần nữa hiểu được cái gọi là "Máy ảnh phản quang hủy hoại cả cuộc đời, đồ chơi lắp ráp Lego khiến ba đời nghèo khó."
Trước đó hắn đã kiểm tra thẻ tín dụng, đáng tiếc là trong đó không có nhiều tiền nhưng có hạn mức thấu chi khoảng 2000 euro nhưng chỉ một lần mua đồ chơi lắp ráp Lego đã tiêu mất 500 euro, gần bằng một phần tư.
Hơn nữa sau khi bước ra khỏi cửa hàng, Trương Hằng đã gặp rắc rối, mặc dù nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại cố gắng giả vờ như đang tuần tra thường lệ nhưng Trương Hằng vẫn nhạy bén nhận ra từ lộ trình di chuyển của họ rằng hắn mới chính là mục tiêu thực sự của họ, đồng thời Philip và Waldo cũng cố ý giữ khoảng cách với hắn.
"Các ngươi chắc chắn muốn làm như vậy sao?" Trương Hằng nhìn Philip bình tĩnh nói.
Sắc mặt của hắn ta vừa kinh vừa sợ, hoàn toàn không biết Trương Hằng đã nhìn ra bằng cách nào, còn Waldo bên kia vẫn đang cố gắng cứu vãn diễn xuất của mình: "Á, ngươi nói gì cơ?"
Trương Hằng mở một hộp đồ chơi lắp ráp Lego, nhanh chóng chọn một linh kiện từ trong đó bỏ vào túi mình, sau đó ném bốn hộp đồ chơi lắp ráp Lego còn lại chưa mở cho Philip: "Giúp ta giữ tạm những thứ này."
"Hả?" Philip ngây người ra.
"Mặc dù nếu làm mất ta cũng sẽ không giết ngươi nhưng khi ta tâm trạng không tốt, tốt nhất ngươi cũng đừng làm gì thiếu suy nghĩ." Trương Hằng để lại lời cảnh cáo cuối cùng.
Lúc này đã có năm nhân viên bảo vệ đi đến trước mặt hắn, đồng thời Trương Hằng còn thấy hai người khả nghi là cảnh sát mặc thường phục cũng đi vào cửa chính của trung tâm thương mại.
Một nhân viên bảo vệ đưa tay muốn nhân lúc Trương Hằng không để ý túm lấy cánh tay hắn nhưng hắn rất dễ dàng tránh được, lúc này đồng bọn của hắn cũng xông tới, Trương Hằng không muốn đấu tay đôi với đám người này, vì đánh thắng cũng chẳng có lợi gì, vì vậy hắn chỉ hạ gục một người, nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Hắn chạy với tốc độ nhanh nhất về phía thang máy không xa, tuy nhiên Trương Hằng vừa bước lên thang máy đi xuống thì thang máy đột nhiên dừng lại, khoảng một giây sau thì lại bắt đầu chạy ngược chiều, khiến những hành khách bên trên ngã lăn quay, đồng thời phát ra một tiếng kêu kinh hoàng.
Còn thấy Trương Hằng thoát khỏi vòng vây, hai cảnh sát mặc thường phục bên dưới cuối cùng cũng không còn quan tâm đến việc che giấu thân phận nữa, xông về phía này.
Trương Hằng nhìn thang máy hỗn loạn, túi đựng quần áo và đồ mua sắm rơi vãi khắp nơi, còn có người ngã, cuối cùng hắn từ bỏ con đường này, đồng thời qua chuyện này hắn cũng nhận ra trước đây mình có vẻ đã đánh giá thấp nhóm người đứng sau Philip và Waldo.
Bây giờ xem ra, bọn họ không chỉ có thể biến máy chơi video poker của sòng bạc thành máy ATM của mình, mà còn có thể xâm nhập điều khiển một số thiết bị điện.
Tất nhiên những thứ như thang máy vốn không được kết nối mạng, bọn họ không thể trực tiếp phát động tấn công từ trên mạng, Trương Hằng nhớ đến hai nhân viên sửa chữa thang máy khi trung tâm thương mại mới mở cửa, nói như vậy, đối phương hẳn đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Bắt đầu từ lúc nào nhỉ, bữa sáng sao?
Nói đến bữa sáng thì Waldo vì ăn quá nhiều nên giữa chừng đã đi vệ sinh một lần, có phải nhân cơ hội đó liên lạc với nhóm của hắn ta không, không, hẳn là sớm hơn nữa, chắc chắn là khi hắn ta ngủ trên ghế sofa ở phòng khách một mình vào buổi tối đã liên lạc rồi.
Vì vậy đối phương có cả một buổi tối để chuẩn bị, chỉ là sáng nay hắn ta mới đề nghị đến Nice Etoile, Waldo hẳn đã nhân cơ hội đi vệ sinh để báo địa điểm cho nhóm của hắn ta.
Những nhân viên bảo vệ trung tâm thương mại và cảnh sát mặc thường phục đột nhiên để mắt đến hắn rõ ràng cũng là do bọn họ làm, Trương Hằng không biết bọn họ làm thế nào nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm đến chuyện này.
Bây giờ việc cấp bách nhất là phải rời khỏi trung tâm thương mại trước đã, não Trương Hằng đang suy nghĩ nhưng tay không dừng, trong túi mò ra một chiếc máy điện giật nhỏ, cắm [Vô Hạn Tích Mộc] vào làm vũ khí, dùng để đối phó với những nhân viên bảo vệ trước mặt và cảnh sát mặc thường phục ở dưới lầu.
Còn lúc này bên kia Philip và Waldo quả nhiên cũng không lãng phí cơ hội ngàn năm có một này, nhân lúc hỗn loạn chạy về phía lối thoát hiểm, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Trương Hằng, hai tên mọt sách cũng bộc phát hết sức lực.