"Ta còn chưa vội, ngươi vội cái gì." Little Boy cau mày: "Chúng ta có thể nghĩ thêm cách khác, Số Bán Nguyên Tố hẳn còn quen biết những người trung gian khác."
"Trong thâm tâm ngươi hiểu rõ rằng cho dù đổi người trung gian thì kết quả cũng không thay đổi quá nhiều, phải không?" Trương Hằng đặt tay lên vai Little Boy, nhìn vào mắt cô: "Này, ta đã trải qua quá nhiều chuyện điên rồ mà người thường khó có thể tưởng tượng, ta giỏi nhiều thứ nhưng giỏi nhất vẫn là xử lý khủng hoảng, về phương diện bảo vệ bản thân, ta luôn làm rất tốt, vì vậy hãy tin ta, ta có thể giải quyết được chuyện này."
Little Boy im lặng.
Trương Hằng đang chờ câu trả lời của cô, trong lúc đó có một gã trông giống công tử nhà giàu, có lẽ là chán người mẫu và nữ sinh bên cạnh, thấy Little Boy trông rất đặc biệt, muốn đổi khẩu vị nên tiến lại tán tỉnh, kết quả bị cô ta mắng một câu cút đi khiến sắc mặt hắn ta thay đổi rất nhiều.
"Được rồi, ngươi thắng rồi." Little Boy thở dài nói: "Nhưng nhớ rằng một khi tình hình không ổn thì lập tức rời đi, ta sẽ tìm cho ngươi một công việc khác."
Chỉ mất chưa đầy năm phút, hai người lại quay trở lại trước mặt Cáo.
"Cân nhắc thế nào rồi?"
"Ta nhận công việc này." Trương Hằng nói.
"Tốt lắm, ừm, ta tìm xem nào, chìa khóa xe ở đâu..."
"Nhưng chúng ta có một điều kiện bổ sung." Lúc này, Little Boy đột nhiên lên tiếng.
"Ồ?"
"Ta cũng phải đi cùng."
"Xin lỗi, ngươi nói gì cơ?" Cáo ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra trên mặt Trương Hằng cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Hoặc là mang ta theo, hoặc là chúng ta sẽ không làm công việc này." Giọng điệu của Little Boy không có gì để thương lượng.
"Cái này... không đúng quy tắc." Cáo gãi đầu: "Người thuê chỉ nói cần một người."
"Vậy thì ngươi hãy nói yêu cầu của ta cho hắn, để hắn lựa chọn." Little Boy nói: "Ngươi hẳn có thể làm được chứ."
Cáo cảm thấy vô cùng đau đầu: "Chúng ta có thực sự cần... biến một chuyện đơn giản trở nên phức tạp như vậy không?"
"Điều này phải xem năng lực của ngươi rồi, thuyết phục hắn, nếu hắn thực sự vội như vậy thì hẳn sẽ cân nhắc đề nghị của ta."
"Ha!" Cáo há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, cuối cùng chỉ thở dài: "Ta sẽ thử xem, nói với hắn rằng ngoài các ngươi ra không còn ai muốn nhận công việc này, đây là nỗ lực lớn nhất mà ta có thể làm."
"Cảm ơn."
Lại qua một khắc, Cáo đóng máy tính lại: "Xong rồi, hai ngươi cùng làm việc này đi nhưng tiền công vẫn chỉ là của một người, ta thực sự không hiểu, trên thế gian này tại sao lại có kẻ ngốc sẵn sàng cung cấp dịch vụ gấp đôi mà không lấy tiền, nói thật hai ngươi thực sự không phải loại quan hệ đó sao?"
"Phụ nữ chúng ta có một câu như này, cái bình giấm Sophie bên người cô không phải là ganh tị với cô đâu, chỉ là biết bản thân cô thích cái cảm giác cô ta ghen tị với cô thôi... Đám đàn ông coi phụ nữ ngốc đều là lũ ngốc thật sự."
"Ngươi thực sự có thể nhìn ra một người phụ nữ là thật sự ghen tuông hay giả vờ ghen tuông không?"
Trương Hằng cầm chìa khóa xe mà Cáo đưa cho hắn đến tầng hai của bãi đậu xe, tìm thấy một chiếc xe Volkswagen thương mại màu đen trông có vẻ đã cũ, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, điều chỉnh ghế và gương chiếu hậu, sau đó hỏi Little Boy ở hàng ghế sau.
"Không thể, ta cần gì phải nghiên cứu những chuyện nhàm chán như vậy?"
"Chỉ là nói ra để hắn khó chịu trong lòng thôi, dù sao thì cũng không có cách nào để chứng minh được chuyện này." Little Boy nói, dừng lại một chút rồi lại nói: "Này, ngươi thực sự biết lái xe không?"
"Cảm giác giải thích cùng một vấn đề hai lần vẫn thật kỳ lạ." Trương Hằng nói.
"Bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp, còn hơn là cố tỏ ra hiểu biết rồi cuối cùng lộ tẩy."
"Được, được, ta sẽ cố gắng không để lộ tẩy."
Trương Hằng khởi động xe, bốn mươi lăm phút sau, chiếc Volkswagen đi vào dưới một cây cầu, đèn xe chiếu vào một bóng người đang đi đi lại lại một cách lo lắng bên cạnh trụ cầu.
Trương Hằng dừng xe, hơi bất ngờ, vì là công việc đen nên hắn nghĩ rằng người thuê hẳn cũng là người trong thế giới đen tối nhưng nhìn bề ngoài thì gã này rất bình thường, khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, thân hình hơi béo, tóc bết nhưng râu cạo rất sạch, mặc một chiếc áo khoác chống gió hơi quê mùa, trông có vẻ hơi rụt rè.
"Là xe đến tiệm giặt ủi sao?" Người đàn ông không tiến lên ngay mà cảnh giác hỏi.
"Xin lỗi, tiệm giặt ủi đã đóng cửa rồi." Trương Hằng nói.
Hai câu này là mật ngữ liên lạc đã hẹn trước, người đàn ông nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, kéo cửa xe, trèo lên ghế phụ: "Tạ ơn trời, cuối cùng các ngươi cũng đến, ta lo lắng muốn chết."
Trong lòng hắn ôm một chiếc thùng giấy, có thể thấy hắn rất coi trọng chiếc thùng này, dùng cả hai tay ôm chặt, như thể đang nắm giữ thứ quý giá nhất trên thế giới, ngay cả khi đã ngồi vào xe cũng không buông tay.
"Đi đâu?"
Người đàn ông đưa ra một địa chỉ, vị trí rất hẻo lánh, cách đây khá xa, Trương Hằng không quen thuộc với thành phố nên không có cảm giác gì về địa chỉ này nhưng Little Boy lập tức cau mày.
"Ngươi đến địa bàn của người Albania làm gì?"
"Cái này..." Người đàn ông dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, không biết nên nói gì cho phải.
"Có vấn đề gì sao?" Trương Hằng hỏi,
"Những kẻ đó đều là những kẻ vô lương tâm, tội phạm triệt để, chúng có mối liên hệ chặt chẽ với hoạt động kinh doanh đèn đỏ trong thành phố, thích lấy danh nghĩa đi làm ở nước ngoài để đưa những cô gái trẻ từ đất nước của mình sang đây, sau đó trở mặt giam giữ họ, ép họ cung cấp dịch vụ có thường cho đàn ông, ngoài ra, chúng còn nhắm vào một số du khách nữ độc thân, chọn những người có ngoại hình đẹp trai trong số các thành viên đến sân bay và nhà ga để tán tỉnh, sau khi tìm hiểu rõ mục tiêu sẽ quyết định có ra tay hay không, ngoài ra chúng còn tham gia vào một số hoạt động phạm tội khác, về cơ bản là lĩnh vực nào có thể kiếm tiền thì đều có bóng dáng của chúng."