Hàn Lộ đỗ xe ở bên ngoài công viên.
Phạm Mỹ Nam nói: "Ờ, về cơ bản cô ấy không tin tưởng bất kỳ ai, vì vậy tôi sẽ vào một mình trước để trao đổi sơ bộ tình hình với cô ấy, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ gọi các cậu vào."
"Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
"Nói thế nào nhỉ, cô ấy không thích tôi lắm, gặp mặt chắc chắn sẽ châm chọc tôi vài câu nhưng sẽ không động thủ." Phạm Mỹ Nam nói xong hít một hơi thật sâu, đẩy cửa xe, bước xuống xe.
Vì vậy, trong chiếc Lexus chỉ còn lại Trương Hằng và Hàn Lộ.
Hàn Lộ bật loa lên: "Cậu muốn nghe gì không?"
"Cậu chọn đi." Trương Hằng nói."Bài hát nào có thể khiến cậu tỉnh táo hơn cũng được."
"Đây có được coi là đặc quyền của bệnh nhân không?" Hàn Lộ nhún vai, lấy điện thoại ra kết nối với Bluetooth nhưng sau khi lướt qua danh sách phát, cô lại cất điện thoại đi, thở dài."Thôi bỏ đi, bây giờ tôi không có tâm trạng nghe gì cả."
Sau đó, cả hai đều không nói gì nữa.
Một lúc sau, Hàn Lộ đột nhiên nói: "Cảm giác có một đứa con là như thế nào?"
"Hả?"
"Tôi và mẹ cậu là bạn thân, trước đây khi đi du học, ngày nào chúng tôi cũng dính lấy nhau, tôi tưởng mình rất hiểu cô ấy, kể cả thói quen nhỏ là thích lén chọn nho khô ra khi ăn ngũ cốc của cô ấy, tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay... nhưng trước đây tôi chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt cô ấy, khi cô ấy ôm cậu bé nhỏ xíu của mình trong lòng, đôi mắt cô ấy luôn sáng lấp lánh, cả người trở nên dịu dàng hẳn đi."
Hàn Lộ dừng lại một chút."Chúng tôi cũng đã nói chuyện về việc kết hôn và sinh con... Tiểu Hạ nói cô ấy đã xem một bộ phim tài liệu về sinh con, cảm thấy sinh con đau quá, lúc đó cô ấy còn nói sau này sẽ không bao giờ sinh con, tôi nói nếu nói như vậy thì sau này sẽ không có ai cưới cô ấy, cô ấy nói nếu không được thì hai chúng tôi có thể thấu hợp với nhau, tôi chịu trách nhiệm kiếm tiền, cô ấy chịu trách nhiệm tiêu tiền."
"Sự phân công này đúng là rất hợp với phong cách của cô ấy." Trương Hằng nói.
"Kết quả là cô ấy quay đầu lấy chồng luôn." Hàn Lộ vỗ tay lái."Kẻ phản bội tình cảm đó... Cô ấy vẫn luôn là người mà tôi ghen tị nhất, ngày nào cũng sống như một đứa thiểu năng, đương nhiên là đẩy hết mọi vấn đề cho những người xung quanh giải quyết giúp cô ấy nhưng người phụ nữ đó lại có một loại trực giác tự nhiên rất lợi hại, khiến cô ấy luôn có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất vào thời điểm quan trọng nhất, dù là lấy chồng hay sinh con... Thật khó để không phục cô ấy, tôi tưởng rằng mình đã thắng cô ấy một lần trong sự nghiệp nhưng có vẻ như cô ấy không quan tâm đến chuyện này lắm, đứa ngốc đó, có lẽ còn cảm thấy bản thân mình làm tốt trong lĩnh vực của mình như tôi, mặc dù tiền lương một tháng của cô ấy còn không đủ để tôi làm tóc."
"Cậu đã làm rất tốt rồi." Trương Hằng nói."Chỉ là con người ta thường không muốn trân trọng những gì mình đang có, hay nói cách khác, một khi có được thứ gì đó, tác dụng của thứ đó đối với cậu sẽ giảm đi, ngược lại, những thứ không có được sẽ khiến cậu ngày càng khao khát, lập gia đình, lập nghiệp... Đây chỉ là những lựa chọn khác nhau của từng cá nhân trong các giai đoạn cuộc đời, không có sự hơn kém, huống hồ bây giờ cậu đang trong giai đoạn cảm xúc xuống dốc, đợi đến khi chuyện này qua đi, cậu sẽ trở lại cuộc sống bình thường thôi."
"Có phải tôi ảo tưởng không... Những lời này giống như do một người lớn tuổi hơn tôi nói ra vậy." Hàn Lộ còn muốn nói gì đó nhưng lúc này cô thấy Trương Hằng giơ một ngón tay lên.
Vì vậy, Hàn Lộ cũng ngậm miệng, một lát sau cô nói: "Sao vậy?"
"Cô ấy vào lâu rồi." Trương Hằng hạ cửa kính xuống, công viên về đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc.
"Cô ấy... Không phải bảo chúng ta ở đây đợi cô ấy gọi sao?" Hàn Lộ nói.
"Đúng vậy nhưng trong trường hợp này có lẽ nên tùy cơ ứng biến thì hơn."
Trương Hằng xuống xe, lấy cây cung phản xạ sf từ cốp xe ra, còn có cả ba lô của hắn, từ trong ba lô lấy ra một chiếc khẩu trang đeo lên mặt."Ở trong xe đợi tôi, khóa cửa xe lại, theo quy định cũ, giữ nguyên trạng thái khởi động động cơ, có chuyện gì cũng không cần quan tâm đến chúng tôi, lập tức lái xe đi."
Nói xong câu này, Trương Hằng quay người bước vào công viên nhỏ đó.
Trương Hằng tiến về phía trước không nhanh, đồng thời cảnh giác với tình hình xung quanh, để tránh hiểu lầm không đáng có, hắn không kéo dây cung.
Không lâu sau thì đi đến trung tâm công viên, tuy nhiên ở đây không có gì cả.
Bên kia là một hồ nước nhân tạo không có nước, phía sau nữa là bức tường rào, về cơ bản cũng không có nơi nào khác có thể ẩn núp, Trương Hằng dừng bước, cảnh giác hơn.
Tay phải đưa về phía ống tên nhưng ngay sau đó hai bàn tay đã nắm lấy cổ tay hắn, tiếp theo không khí trước mặt hắn rung động, lại xuất hiện thêm vài bóng người, trong đó có hai người kẹp Phạm Mỹ Nam, một người bịt miệng cô, còn một người thì giữ chặt hai tay của Phạm Mỹ Nam sau lưng cô.
Ngoài ra, bóng người cuối cùng lại vừa vặn xuất hiện trước mặt Trương Hằng, nhân lúc Trương Hằng bị tập kích khống chế, một cú đấm đánh vào bụng dưới của Trương Hằng.
Trương Hằng buộc phải buông cây cung phản xạ trong tay để đỡ cú đấm này, sau đó hắn phản ứng rất nhanh, ngửa đầu ra sau, đập thẳng vào mũi kẻ tập kích phía sau, nhân lúc đối phương đau đớn buông lỏng, hắn thoát khỏi sự khống chế.
Trương Hằng lùi về phía sau bên phải hai bước, nhìn bốn người trước mặt đang xắn tay áo, vẻ mặt không thiện.
Trong đó tên có vẻ là thủ lĩnh nói: "Tốt lắm, bắt luôn cả đồng bọn của cô ta, ba hội lớn chắc chắn sẽ đưa ra một cái giá tốt."