"Thực ra, từ nhỏ ta và cô ta đã có một chút cảm ứng tâm linh, chỉ là lúc đó ta không để tâm lắm." Phạm Mỹ Nam nói: "Ta vẫn luôn nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình, hồi ta học lớp bốn tiểu học, ta vô tình ngã lăn xuống cầu thang, đập đầu vào bậc thang, lúc hôn mê ta đã chuyển sang một góc nhìn rất kỳ lạ, cảm giác như biến thành một người khác, ý thức của ta vẫn là ý thức của ta nhưng lại hoàn toàn không thể điều khiển được cơ thể xa lạ đó, giống như một người ngoài cuộc kỳ lạ.
"... Còn có một lần, hồi ta học cấp ba, bị một quả bóng đá bay từ xa đến đập trúng, ta được người ta khiêng đến phòng y tế, trên đường đi lại xảy ra tình trạng này, hơn nữa lần này ta còn nhìn thấy mặt mình trong gương, không, nói chính xác thì là mặt chị ta, còn có một người đàn ông từ phía sau ôm lấy eo cô ta, ta có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào gáy mình, hơi ngứa, cũng chính lần đó, ta suýt mất nụ hôn đầu của mình, may mà vừa được khiêng vào phòng y tế, ta đã tỉnh lại, ta không kể chuyện này cho bất kỳ ai, kể cả cô ta."
"Xem ra cô ta hẳn là không biết các ngươi có loại cảm ứng này, nếu không cô ta sẽ không để ngươi gánh tội thay, bởi vì rất có thể ngươi sẽ dùng khả năng cảm ứng tâm linh này để dẫn người của ba hội lớn tìm cô ta." Trương Hằng nói: "Phải làm thế nào, đánh ngất ngươi sao?"
"À... vấn đề nằm ở chỗ này, không phải cứ hôn mê là ta có thể thực hiện được cảm ứng tâm linh." Phạm Mỹ Nam nhăn mặt nói: "Hơn nữa ta cũng khá sợ bị đánh."
"Vậy phải làm sao?"
"Ta đã tra một số tài liệu về cảm ứng tâm linh, có rất nhiều lý thuyết cho rằng khi một người càng gần cái chết thì khả năng kết nối cảm ứng tâm linh càng lớn."
"Ừm?"
Phạm Mỹ Nam thở dài: "Thử đuối nước xem sao."
"Ngươi chắc chứ, mùi vị đó sẽ không dễ chịu đâu."
"Vì một chiếc xe sang giá một triệu đô, vẫn đáng để thử... Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi, cô ta không phải là bạn của ngươi sao, ta không thể trơ mắt nhìn cô ta chết được."
Phạm Mỹ Nam nhún vai: "Hơn nữa không phải còn có ngươi sao, ngươi sẽ đảm bảo ta không xảy ra chuyện gì bất trắc đúng không?"
Nói xong, Hàn Lộ vừa vặn mở cửa xe.
"Hai người nói chuyện thế nào rồi, cần ta đợi thêm một lát nữa không?"
"Không cần đâu, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, tiếp theo có thể đi tham quan biệt thự của ngươi không? Ta vẫn luôn tò mò về cuộc sống của người giàu có, tiện thể ký luôn thỏa thuận chuyển nhượng chiếc xe này." Phạm Mỹ Nam nói.
"Không vấn đề gì, hoan nghênh." Hàn Lộ gật đầu: "Vừa hay trời cũng sắp sáng rồi, ta bảo người giúp việc làm chút đồ ăn sáng."
"Đồ ăn sáng gì đó thì để sau ăn cũng được, ta không muốn nôn đầy phòng tắm của ngươi."
Một giờ sau, ba người trở về chỗ ở của Hàn Lộ, sắc mặt Phạm Mỹ Nam trông vẫn bình thường, thậm chí còn có tâm trạng đứng trước bức tranh sơn dầu treo trên tường mà xuýt xoa khen ngợi nhưng Trương Hằng để ý thấy tay phải của cô ta vẫn luôn nắm chặt lấy áo thể thao của mình, rõ ràng trong thâm tâm không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Phòng tắm ở đâu?"
"Ta dẫn ngươi đi." Hàn Lộ nói nhưng cô ta không ngờ rằng sau đó Phạm Mỹ Nam không lập tức lên đường mà lại có chút căng thẳng nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng quay sang nhìn Hàn Lộ: "Lấy cho ta một chiếc khăn sạch, sau đó đừng để người khác vào."
Đóng cửa phòng tắm lại, Trương Hằng không vội mở vòi nước mà lại nhìn về phía Phạm Mỹ Nam.
"Có lẽ chúng ta có thể tìm ra cách khác, ngươi không nhất thiết phải như vậy..."
"Đúng, ngươi nói không sai nhưng bạn của ngươi e là không đợi được lâu như vậy nữa." Phạm Mỹ Nam nói, hít một hơi thật sâu rồi vặn vòi nước trên bồn tắm: "Lát nữa ta có thể sẽ giãy giụa, không nhịn được muốn ngẩng đầu lên, ngươi phải đảm bảo mũi và miệng ta không rời khỏi mặt nước..."
Phạm Mỹ Nam dừng lại một chút, rồi lại nói: "Định thời gian là 4 phút đi, nếu quá ngắn thì ta có thể sẽ không nhìn thấy thứ gì có giá trị, còn nếu quá dài thì..."
"Quá dài thì ngươi có thể sẽ chết não, ngay cả khi cứu sống được thì cũng chỉ có thể trở thành người thực vật." Trương Hằng tiếp lời: "Khi con người thiếu oxy, khoảng 5 phút sẽ khiến các tế bào não chết, ta sẽ để ngươi có thể thở lại trong vòng 5 phút."
"Ừm, ngươi biết là tốt rồi." Phạm Mỹ Nam nói: "Được rồi... ta không còn gì khác để dặn dò nữa."
Cô ta lại nhìn vào bồn tắm nhưng lúc này nước mới chỉ được một nửa.
Phạm Mỹ Nam tranh thủ thời gian cởi cúc áo, cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ mỏng nhất bên trong.
Mặc dù cô ta cố gắng thể hiện bình thường như mọi khi nhưng rõ ràng tiếng thở ngày càng nặng nhọc đã phản bội cảm xúc trong lòng cô ta lúc này.
Trước đây, lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi Trương Hằng bế Phạm Mỹ Nam chạy trốn, hắn đã phát hiện ra cô ta rất nhẹ cân nhưng cô ta thường mặc quần áo rộng thùng thình, bề ngoài cũng rất khó nhìn trực quan, bây giờ đợi cô ta cởi áo ngoài, Trương Hằng mới phát hiện cô ta thực sự rất gầy, cánh tay cũng rất nhỏ, gần như không có thịt.
Phạm Mỹ Nam dường như không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cô ta ôm lấy cánh tay, hơi quay người đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại lạnh thế này."
"Ta đi hỏi xem có thứ gì có thể làm nóng không." Trương Hằng vừa nói vừa định kéo cửa ra.
Nhưng rất nhanh đã bị Phạm Mỹ Nam ngăn lại: "Đừng, cứ như vậy đi, dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa."
Sau đó, hai người không nói gì nữa, cho đến khi bồn tắm đầy nước, Phạm Mỹ Nam đưa tay thử nhiệt độ nước, rồi nói với Trương Hằng: "Chúng ta bắt đầu đi."
Hắn gật đầu.
Trên khuôn mặt Phạm Mỹ Nam hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc như vậy nhưng đã quyết định rồi thì cô ta cũng không dây dưa nữa, liền lao đầu vào bồn tắm.