"Giả sử đợt cúm bùng phát trên diện rộng này có liên quan đến chị gái tôi thì theo tình hình hiện tại, đây cũng là khả năng rất lớn, chúng ta chỉ cần tìm ra nguồn gốc gây ra đợt cúm này thì rất có thể lần theo dấu vết tìm ra chị gái tôi." Phạm Mỹ Nam giải thích.
"Phần này thì tôi hiểu, ý tôi là nguồn gốc mà các cậu nói đến cụ thể là gì?"
"Nó có thể là bất cứ thứ gì, có thể là một cuốn sách, có thể là một miếng pho mát hết hạn, một loại cây khiến bạn hắt hơi, thậm chí là một miếng giẻ lau, tôi không biết... Nhưng tin tốt là chị gái tôi cũng không biết cụ thể thứ đó là gì, giống như một trò chơi tìm kho báu, xem bên nào hành động nhanh hơn, tất nhiên cô ấy đã tìm hiểu nhiều hơn chúng ta và cũng xuất phát sớm hơn chúng ta một tiếng rưỡi.
"Thử tìm người đầu tiên bị cúm trong thời gian này." Trương Hằng nói: "Cho dù hắn không phải là nguồn gốc thì cũng chắc chắn đã tiếp xúc với nguồn gốc."
"Nói thì đúng nhưng làm sao cậu xác định được ai là người đầu tiên bị nhiễm, dù sao thì mỗi ngày đều có người đến bệnh viện lấy thuốc vì cúm."
"Chúng ta có thể thu hẹp phạm vi, vì chị gái cậu đã khoanh vùng mục tiêu ở bệnh viện này, điều đó có nghĩa là rất có khả năng cô ấy vẫn còn trong bệnh viện, tôi có thể xâm nhập vào mạng cục bộ của bệnh viện này, xem hồ sơ nhập viện, tìm những người nhập viện vì cúm, đến bây giờ vẫn chưa thể xuất viện." Trương Hằng nói.
"Ha, một kỳ nghỉ đông không gặp, cậu lại mở rộng kho kỹ năng của mình rồi à?" Phạm Mỹ Nam kinh ngạc nói: "Tên này của cậu chẳng phải là thiên tài trăm năm có một sao, tại sao tớ lại không nhận ra nhỉ."
"Có thời gian chê bai tôi thì cậu nên suy nghĩ kỹ xem trong tình huống này chị gái cậu sẽ hành động như thế nào, chúng ta có bỏ sót điều gì không."
Ba người tìm được một văn phòng không có người rồi lẻn vào, khi Trương Hằng mở máy tính, tra cứu hồ sơ nhập viện thì Phạm Mỹ Nam cũng dùng đất nặn tạo cho mình một khuôn mặt mới.
Hàn Lộ là người căng thẳng nhất trong ba người, mặc dù cô đã từng chứng kiến nhiều sóng gió trong giới tài chính nhưng việc lén lút chạy đến văn phòng của người khác như một tên trộm thì đây là lần đầu tiên, cô vẫn luôn đứng ở cửa để ý động tĩnh bên ngoài.
Trương Hằng nói với cô: "Không sao, nếu có người vào thì cứ đánh gục trước khi họ kịp kêu lên."
Hàn Lộ nghe vậy liền nhìn xung quanh, cầm lấy đèn chiếu sáng ở đầu giường bệnh.
Chỉ một lát sau, Phạm Mỹ Nam đang nặn mặt đã hoàn toàn biến thành một dáng vẻ khác.
Trương Hằng nhìn "Mã Nguy." phiên bản nữ trước mặt mình, không biết nên nói gì, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Cậu không thể thay đổi thành một kiểu bình thường hơn sao?"
"Ồ, được thôi." Phạm Mỹ Nam liền lại ra tay nặn mặt mình, khi cô ngẩng đầu lên thì đã trở thành dáng vẻ của Hayase Asuka, cô chớp mắt với Trương Hằng.
"Ohayo !"
"Được rồi, cậu vui là được." Tay Trương Hằng không ngừng, rất nhanh đã vào được hệ thống quản lý bệnh nhân của bệnh viện.
Sau khi tra cứu, hắn khóa mục tiêu vào một cô bé tên Vương Song Song.
Cô bé này được đưa vào viện hai tuần trước, cũng trùng hợp là thời điểm bệnh nhân cúm mà bệnh viện tiếp nhận bắt đầu tăng rõ rệt.
Cô bé đã nhập viện hơn mười ngày, tình trạng bệnh то tốt то xấu, cứ tưởng sắp khỏi rồi nhưng sau đó lại trở nặng, đã lặp lại như vậy hai lần.
Bác sĩ điều trị của cô bé cũng không có cách nào tốt hơn, bệnh viện cũng đã hội chẩn cho cô bé một lần nhưng cũng không có hiệu quả mấy.
Trương Hằng xé một tờ giấy nhớ, ghi lại phòng bệnh và số giường của cô bé, cùng với ba bệnh nhân khác trông cũng có vẻ khả nghi, kết quả là ngay lúc này, bên cửa đột nhiên có tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa.
Một người đàn ông hơi béo mặc áo blouse trắng mở cửa văn phòng của mình.
Thấy Trương Hằng và Phạm Mỹ Nam bên trong, hắn ta sửng sốt, ngay khi hắn ta định thò đầu ra xem biển hiệu treo bên ngoài thì ngay sau đó, gáy hắn ta bị đập một ống đèn, rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
Hàn Lộ nhanh chóng đóng cửa phòng lại, kéo chủ nhân của văn phòng này ra ghế sofa, sau đó cô nhận ra Trương Hằng và Phạm Mỹ Nam cứ nhìn chằm chằm vào mình.
"Sao vậy, mặt tôi có gì à?" Hàn Lộ hỏi.
"Không, chỉ là lần đầu tiên thấy người giàu đánh người, hơi ngây người thôi." Phạm Mỹ Nam thành thật nói.
Trương Hằng đứng dậy kiểm tra tên xui xẻo trên ghế sofa, gáy là vị trí rất yếu ớt trên cơ thể con người, người không được đào tạo chuyên nghiệp mà tùy tiện đánh vào gáy của người khác rất dễ gây ra tình trạng liệt hoặc thậm chí tử vong, may mắn là có lẽ vì Hàn Lộ là phụ nữ, cộng thêm việc đã rất lâu không ngủ nên cô ra tay không dùng quá nhiều sức.
Tên xui xẻo kia chỉ ngất đi, hẳn là một lúc nữa sẽ tự tỉnh lại.
Trương Hằng vốn chỉ thuận miệng nói vậy, định tự mình ra tay, kết quả không ngờ Hàn Lộ lại ra tay nhanh như vậy nhưng may là không gây ra họa lớn gì.
"Đi thôi." Trương Hằng cất tờ giấy nhớ đi rồi nói.
Ba người lại lẻn ra khỏi văn phòng, trên đường đến phòng bệnh, tinh thần của Hàn Lộ vẫn còn hơi phấn khích, có lẽ vẫn còn đắm chìm trong cú đánh như sấm sét của mình lúc nãy, cả vẻ mệt mỏi trên mặt cũng giảm đi rất nhiều.
Ba người đi qua trạm y tá, lúc này bệnh viện thiếu nhân lực khắp nơi, các y tá cũng đều bận rộn với công việc của mình, không ai để ý đến họ.
Trương Hằng đi theo biển chỉ dẫn, nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh của Vương Song Song.
Theo hồ sơ trong hệ thống quản lý bệnh nhân, Vương Song Song năm nay 13 tuổi, hẳn là đang học cấp hai, lúc này các bạn học của cô bé đang ở trường học nhưng cô bé chỉ có thể nằm trên giường bệnh, trên tủ đầu giường còn đặt cặp sách của cô bé.