Có thể thấy cậu học sinh đó đã cố gắng hết sức để chống lại dòng người phía sau, để mẹ của Hàn Lộ đứng dậy nhưng sức của một mình cậu ta căn bản là vô ích, những người phía sau dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, gần như là đẩy mạnh những người phía trước chạy.
Cậu học sinh trẻ không những không khiến những người phía sau dừng lại, mà còn bị đẩy cho loạng choạng, suýt ngã, đến khi cậu ta nhìn lại thì trên người mẹ của Hàn Lộ không biết đã có bao nhiêu bàn chân giẫm lên.
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh cậu ta có một bóng người chen vào.
Cậu học sinh trẻ mở to mắt, lúc này cậu ta căn bản không thể khống chế được hướng đi của mình, giống như bị cuốn vào một con sóng lớn, trong đầu không tự chủ được hiện lên bốn chữ thân bất do kỷ, cậu ta không thể tưởng tượng được vào lúc này còn có người có thể nghênh sóng mà hành động ngược lại.
Người đó trông giống như một chiếc thuyền nhỏ trong cơn bão, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào nhưng thiên thiên anh ta luôn có thể tìm thấy một chút khe hở trong đám người.
Trương Hằng cứ như vậy mà chen đến nơi mẹ của Hàn Lộ ngã xuống, dáng vẻ của cô ấy trông rất lang bái, trên người không biết có bao nhiêu dấu chân, tay phải cũng bị thương nhưng may mắn là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, tất nhiên nếu kéo dài thêm một lúc nữa thì không biết thế nào, Trương Hằng dừng lại một lát, tìm thời cơ, một tay kéo cô ấy dậy khỏi mặt đất.
Giữa lúc bận rộn còn tranh thủ liếc mắt nhìn con rồng khổng lồ trên không trung, ba con rồng hiện tại đã tách ra hành động, ở khắp nơi trong thành phố bay lượn, vui vẻ phóng hỏa, lần này cho dù trốn ở trên cao cũng không thể thoát được, bởi vì một ngụm thở ra, cả tòa nhà cao tầng sẽ chìm trong biển lửa.
Tất nhiên trong số đó, phiền phức nhất vẫn là con đã tấn công xe buýt trước đó, cũng là con rồng khổng lồ gần Trương Hằng nhất, nó đã biến hai con phố thành biển lửa.
Bây giờ đậu trên mái nhà của một khách sạn, bốn chân đặt trên mái hiên, điều chỉnh lại thân hình, đang lựa chọn mục tiêu tiếp theo, còn hầm trú ẩn phòng không trở thành trung tâm của dòng người thì rất nhanh đã bị nó để mắt tới.
Lúc này Thỏ đã bị chen đến cửa hầm trú ẩn phòng không, còn Trương Hằng so với trước đó, không những không rút ngắn được khoảng cách với hầm trú ẩn phòng không, mà còn xa hơn một chút, hơn nữa Trương Hằng bây giờ còn mang theo một người, cũng không thể giống như trước đó linh hoạt chen chúc trong đám đông nữa.
Vì vậy tình hình hiện tại đối với hắn cũng trở nên nghiêm trọng.
Con rồng khổng lồ sau khi nghỉ ngơi một lát lại một lần nữa mở rộng đôi cánh đen, lao xuống đám đông, đồng thời hít một hơi thật sâu trên không trung, ngay sau đó ngọn lửa rồng nóng bỏng phun ra từ trong miệng, mang theo nhiệt lượng khủng khiếp đập xuống đám đông bên dưới.
Nửa con phố trong nháy mắt đều biến thành biển lửa.
Xung quanh hầm trú ẩn phòng không xuất hiện một khoảng đất trống cháy đen, không những những người chưa kịp chen vào đều bị thiêu thành than trong ngọn lửa dữ dội, mà ngay cả những người đã chui vào hầm trú ẩn phòng không nhưng chưa đi xa cũng gặp họa.
Uy lực của hơi thở rồng có thể thấy được!
Trương Hằng may mắn, hắn vừa vặn ở vị trí rìa, tận mắt chứng kiến thế giới bùng cháy, nhiệt độ cao khiến lông trên người và tóc trên đầu hắn đều quăn lại nhưng không giống như những người đi đường bên cạnh vội vàng quay đầu, hoảng sợ chạy trốn, Trương Hằng do dự một chút, dùng quần áo che mũi và miệng, kiên quyết lao vào biển lửa phía trước.
Dùng đôi chân để khiêu chiến với tốc độ bay của rồng khổng lồ là một điều rất ngu ngốc, tương tự như vậy, chen chúc cùng với hầu hết mọi người càng là cục diện mười phần chết không sống, con rồng khổng lồ này rất xảo quyệt, giết đến nơi nào đông người thì đến nơi đó, quả thực là một cỗ máy thu hoạch đầu người biết đi.
Lúc này cơ hội sống sót duy nhất lại là khu vực mà nó vừa phun lửa, rõ ràng nó rất hài lòng với kiệt tác của mình, sau khi phun hơi thở thì không nhìn về phía đó nữa, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Nhưng muốn đưa ra quyết định như vậy không phải dễ dàng, ngoài việc phải khắc phục nỗi sợ hãi với rồng khổng lồ trong lòng, nhiệt độ cao và lượng lớn khói độc ở khu vực đó cũng đủ khiến tất cả mọi người dừng bước.
Bước chân đầu tiên của Trương Hằng, cảm giác như đang giẫm lên miệng núi lửa, đế giày cao su phát ra tiếng xèo xèo.
Cho dù với thể chất của Trương Hằng, trong môi trường như vậy cũng không thể chống đỡ được bao lâu, hắn thậm chí không thể để ý đến mẹ của Hàn Lộ trên vai nhưng may mắn là hắn và lối vào hầm trú ẩn phòng không hiện tại không còn quá xa.
Trương Hằng bùng nổ tốc độ nhanh nhất, chỉ mất chưa đến tám giây đã nhanh chóng chạy đến địa điểm mục tiêu, cánh cửa sắt dày tới một thước của hầm trú ẩn phòng không thậm chí đã bị nung chảy một nửa, lộ ra lỗ đen ngòm, bên trong còn có thể ngửi thấy mùi gì đó bị đốt cháy.
Ngay khi Trương Hằng đến đó, một luồng nhiệt cũng ập đến, Trương Hằng thậm chí còn có chút mơ hồ trong chốc lát, hắn còn tưởng rằng lần này mình đã cược sai, con rồng khổng lồ mặc kệ đám người bên ngoài, trực tiếp nhắm vào hắn trước mà phun hơi thở nhưng Trương Hằng nhanh chóng nhận ra đây không phải là ngọn lửa rồng có nhiệt độ cao chết người, chỉ là luồng khí do con rồng khổng lồ vỗ cánh khi bay tạo ra, mục tiêu của thứ đó quả nhiên vẫn là đám đông.
Chỉ là hiện tại khu vực mà Trương Hằng đang ở có nhiệt độ kinh người, mới khiến hắn có ảo giác rằng mình sắp đón nhận hơi thở.
Sau đó Trương Hằng cúi người chui vào hầm trú ẩn phòng không.
Lúc này thân thể hắn cũng sắp đạt đến cực hạn, giống như một miếng thịt nướng đặt trên phiến đá, đồng thời vì hít vào quá nhiều khí độc, khiến mũi miệng và đường hô hấp của hắn bị kích thích rất lợi hại.