Có thể thấy tốc độ giết người của hắn đang nhanh lên rõ rệt.
Dù là vì sứ mệnh, giải trí, lý tưởng tín ngưỡng hay coi đó là một sự nghiệp mà trở thành kẻ giết người hàng loạt thì có một điều không thể nghi ngờ, đó là tất cả bọn họ đều có thể đạt được một mức độ thỏa mãn chắc chắn từ hành vi giết người.
Điều này giống như những người nghiện game hay nghiện "Chuyện ấy", chỉ khác là kẻ giết người hàng loạt nghiện giết người.
Sau mỗi lần "Chuyện ấy", người bình thường thường sẽ có cái gọi là thời gian nghỉ ngơi, còn "Thời gian nghỉ." giống như thời gian nghỉ ngơi của kẻ giết người hàng loạt.
Kẻ giết người hàng loạt sẽ thông qua một vụ giết người để đưa cảm xúc phấn khích của mình lên đến đỉnh điểm, sau đó cảm xúc của bọn chúng sẽ dần lắng xuống, hồi tưởng lại trải nghiệm trước đó, đúc kết kinh nghiệm, không ngừng học hỏi, cho đến lần gây án tiếp theo.
Đây cũng là chỗ phiền phức, bởi vì kẻ mà ngươi phải đối mặt là một đối thủ không ngừng tiến hóa, hơn nữa thông qua thời gian nghỉ ngày càng ngắn có thể thấy được, sự kích thích về mặt tình cảm mà vụ giết người mang lại cho hắn đang dần giảm đi, chính vì vậy hắn mới cần phải phạm tội thường xuyên hơn để thỏa mãn.
Nếu Trương Hằng nhớ không nhầm thì vào ngày thứ ba sau bức thư đầu tiên, khu vực phía đông lại xảy ra thêm hai vụ án mạng, tuy nhiên thủ pháp gây án của một trong hai vụ này lại khác, các nhà nghiên cứu sau này đều cho rằng vụ án đó không phải do chính Kẻ mổ bụng Jack gây ra, chỉ là không rõ cuối cùng đó là tác phẩm của kẻ bắt chước hay có người lợi dụng tình hình hỗn loạn để giết người rồi đổ tội cho Kẻ mổ bụng Jack.
Nói tóm lại, thời gian dành cho Trương Hằng không còn nhiều, nếu có thể, hắn cũng không muốn có thêm nạn nhân nào xuất hiện nữa, vì vậy kết quả tốt nhất là tìm ra hung thủ trong vòng ba ngày, tất nhiên xét đến việc thời gian gây án của hung thủ hiện tại nhanh hơn nhiều so với trong lịch sử, hắn cũng không chắc là mình còn ba ngày để sử dụng, ngoài ra hắn còn phải chạy đua với Holmes.
Trương Hằng không chần chừ thêm nữa, sau khi kiểm tra tử thi trong nhà xác, hắn lập tức đến hiện trường vụ án nhưng vụ việc đã xảy ra lâu như vậy, nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thứ nghi là vật chứng đều đã bị cảnh sát thu giữ, trên mặt đất vẫn còn một số vết máu, tuy nhiên ngoài ra thì không thu thập được nhiều manh mối nhưng chạy qua ba địa điểm thì có thể thấy được, địa điểm mà hung thủ lựa chọn cũng đang ngày càng táo bạo hơn.
Từ con hẻm tối ban đầu, đến khu vực chứa hàng, rồi đến hàng rào sau căn hộ, khả năng bị phát hiện đang tăng dần.
Trương Hằng đánh dấu ba địa điểm gây án trên bản đồ, sau đó hắn lại dựa theo địa chỉ mà viên cảnh sát lùn cung cấp để đến thăm người đầu tiên tìm thấy thi thể và người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân, những người này rõ ràng cũng đã bị các phóng viên, cảnh sát và đủ loại người nhàn rỗi đi dò la tin tức quấy rầy rất lâu rồi, Trương Hằng vừa nói ra ý định của mình thì họ đã tỏ ra rất không kiên nhẫn.
Tuy nhiên, khi thấy hắn rút đồng tiền vàng ra khỏi túi, những người đó lại trở nên nồng nhiệt hiếu khách trở lại, không biết mệt mỏi lặp lại những lời mà mấy ngày nay họ đã không biết lặp lại bao nhiêu lần.
Những thông tin này Trương Hằng cũng đã xem qua báo cáo mà cảnh sát cung cấp từ lâu rồi, vì vậy đây không phải là trọng tâm mà hắn quan tâm.
Nhờ ơn những người yêu thích kẻ mổ bụng thời hậu thế, trên tay Trương Hằng đã có một số danh sách nghi phạm, tên tuổi và tuổi tác cụ thể có thể không còn hữu ích nhưng nghề nghiệp và động cơ gây án tương ứng lại có giá trị tham khảo rất lớn.
Ví dụ, một cảnh sát trưởng đã nghỉ hưu nào đó ở hậu thế cho rằng Jack Kẻ mổ bụng là một thủy thủ trên một con tàu buôn của Đức, vì khu Whitechapel rất gần bến tàu và thời gian con tàu buôn đó đến và rời London trùng khớp với thời gian nạn nhân bị sát hại, vì vậy ông ta suy đoán hung thủ rất có thể là một thủy thủ, còn lý do sau đó hắn ta biến mất một cách bí ẩn và không gây án nữa là vì đã đi tàu đó đến Mỹ.
Còn Trương Hằng có thể hỏi người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân vào tối xảy ra vụ án về việc có thủy thủ nào ở gần đó hay không.
Ngoài ra còn có các thuyết âm mưu hoàng gia, thuyết thợ cắt tóc, thuyết bà đỡ... đây là trí tuệ của mọi người, mỗi lý thuyết đều có điểm đột phá tương ứng nhưng sau một hồi thì hiệu quả không được như ý, những người chứng kiến nói đủ thứ, không hình thành được sự thống nhất đủ.
Trương Hằng nhận ra rằng mình có thể đi sai đường, tất nhiên đã có lợi thế như vậy trong tay thì dù sao cũng phải thử một chút.
Bận rộn đến giờ vẫn chưa kịp ăn trưa, mà thoáng chốc mặt trời đã sắp lặn, Trương Hằng cũng không tiếp tục nữa, hắn đã đến không ít nơi trong ngày hôm nay, thông tin thu được cũng đủ loại, đã đến lúc dừng lại để sắp xếp lại lối nghĩ rồi.
Trương Hằng trở về số 221B phố Baker, thấy Holmes đã ăn xong bữa tối, đang xử lý một đĩa đồ ngọt.
Ông ta vẫn giữ vẻ thong thả như thường, thấy Trương Hằng trở về, ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay thu hoạch của ngươi thế nào?"
"Tạm thời vẫn chưa có manh mối gì, còn ngươi thì sao?"
"Ta đã tìm ra một manh mối rất hữu ích, đang lần theo manh mối này đào sâu xuống, ngày mai hẳn sẽ có kết quả rồi." Holmes cười nói: "Ngươi có cần ta chia sẻ cho ngươi một vài gợi ý không, người bạn phương Đông thân mến của ta?"
Trương Hằng lắc đầu: "Người chạy sớm chưa chắc đã đến đích trước."
"Lời này cũng không sai nhưng người chạy sớm thì luôn có lợi thế hơn, ta đang chọn xem đến lúc đó sẽ xem vở opera nào." Holmes nói, thấy Trương Hằng ngồi đối diện mình.