Sau đó bọn họ nhìn về phía cấp trên của mình, một người đàn ông râu quai nón ăn mặc giống đạo diễn, người này lắc đầu: "Có thể không làm kinh động đến người thường thì đừng làm kinh động đến người thường, đợi hắn xuống lầu rồi hãy ra tay."
Kết quả là mọi người lại đợi thêm năm phút nữa nhưng vẫn không thấy Lý Bạch xuống lầu.
Người đàn ông râu quai nón cuối cùng cũng nhận ra không ổn, dẫn theo một đội người xông vào nhà cho thuê, bên trong ba người đàn ông đang cởi trần uống bia chơi Vương giả nhưng Lý Bạch lại biến mất không thấy đâu, còn người canh ở cửa sổ cũng không thấy có người nào đi ra.
Bị sái rồi sao?
Nhưng người đàn ông râu quai nón trông không vội, quay đầu nói với một tên đàn em sau lưng: "Tìm người ra."
Tên này gật đầu, châm một điếu thuốc lá kỳ lạ, hít sâu một hơi, phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó lòng trắng mắt hắn lật lên, còn cùng lúc đó đàn cú mèo đứng trên cột điện ngoài cửa như nhận được thông tin gì đó, đồng loạt dang cánh bay đi khắp tám phương.
Người đàn ông râu quai nón biết đối phương đã nhận ra mình bị theo dõi, cho nên hắn ta quay về có lẽ không phải để lấy thứ gì đó mà chỉ muốn lợi dụng địa hình phức tạp của làng trong thành phố để dây dưa với phe mình, đánh lạc hướng Quang Hồ, ước tính bên kia Thẩm Hi Hi đang chuẩn bị tìm cách đưa bốn người kia ra khỏi thành phố. Đáng tiếc là tối nay bọn họ đã tính sai, đội tiên phong đã có sự chuẩn bị cho tình huống này.
Đàn cú mèo không biết từ đâu bay đến trên cột điện chính là để đối phó với tình huống này.
Đã là mồi nhử thì cứ ăn mồi nhử trước rồi hãy ăn món chính.
Người đàn ông râu quai nón biết Lý Bạch vẫn luôn đi theo Thẩm Hi Hi, thuộc về thành viên kỳ cựu trong đội của Thẩm Hi Hi, chỉ cần bắt được hắn ta thì không tin không thể từ miệng Thẩm Hi Hi đổi được tung tích của mục tiêu.
Ý nghĩ này của hắn không có vấn đề gì, chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp sự quyết đoán của Thẩm Hi Hi.
Hoặc có thể nói tất cả mọi người đều đánh giá thấp sự quyết đoán của Thẩm Hi Hi.
Thẩm Hi Hi hiểu rõ tình thế tối nay nguy hiểm đến mức nào, thực lực của hai bên quá chênh lệch, cố thủ chỉ có đường chết, vì vậy ngay từ đầu cô đã không định dùng chiến lược phòng ngự mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cô lại chọn tấn công.
Quang Hồ muốn bắt người của cô để ép cô nhượng bộ, cô cũng muốn bắt tầng lớp cao cấp của Quang Hồ làm quân cờ để đàm phán với Quang Hồ.
Lý Bạch là mồi nhử nhưng không phải để đánh lạc hướng Quang Hồ.
Mà là mồi nhử để dụ Quang Hồ vào tròng. ...
Lý Bạch cúi đầu chạy điên cuồng, vì quen thuộc địa hình hắn có thể dễ dàng thoát khỏi những kẻ truy đuổi phía sau, thế nhưng lại không thể thoát khỏi con cú mèo đáng ghét trên đầu.
Con cú mèo ấy cứ như kẹo cao su vậy, bám chặt lấy hắn, đóng vai trò là định vị GPS bằng xương bằng thịt, hắn dọa nạt đuổi thế nào cũng không chịu rời đi, tất nhiên, con cú mèo đó cũng không dám đến quá gần, còn Lý Bạch thì lại không có vũ khí tấn công tầm xa nào, chỉ có thể chật vật chạy trốn, thậm chí có lúc còn phải xông vào nhà người khác.
Nhưng cả hai bên đều rất ăn ý, đều không muốn gây sự chú ý của người bình thường, Lý Bạch cũng chỉ chọn những ngôi nhà mà chủ nhân vẫn chưa về.
Đuổi đến tận bây giờ, tên Râu quai nón cũng có chút khâm phục tên nhóc phía trước, tên kia hoàn toàn là một quái vật sức bền, chạy một khắc rồi, tuy rằng nhìn qua thì mồ hôi đầm đìa nhưng dưới chân vẫn không hề chậm lại.
Tên này làm game thủ thì thật đáng tiếc nên đi luyện chạy dài, biết đâu lại bồi dưỡng thành vận động viên Olympic luôn.
Đáng tiếc là tối nay Quang Hồ không chỉ cử hai đội game thủ, mà đám kia cũng chẳng hòa nhã như bọn họ.
Lý Bạch vừa chạy trốn vừa ngoái đầu để ý động tĩnh của những kẻ truy đuổi phía sau, bất ngờ từ sau bức tường phía trước thò ra một cây gậy đánh golf, đánh thẳng vào chân phải hắn.
Cẳng chân Lý Bạch đau đớn dữ dội, nghe tiếng thì rõ ràng là xương đã gãy nhưng hắn cũng rất cứng rắn, dù đau đến mồ hôi vã ra khắp người, hắn vẫn cắn răng không rên một tiếng.
Hơn nữa còn cố gắng dùng chân còn lại nhảy về phía trước.
Tên tập kích cũng không vội, hắn phất tay ngăn những tên đàn em phía sau định xông lên, hắn mở lời: "Chạy đi, tiếp tục chạy đi, ngươi không phải rất giỏi chạy sao? Mặc dù phía trên có yêu cầu phải giữ mạng ngươi để làm giao dịch nhưng ý của câu đó là chỉ cần ngươi còn thở là được rồi... Nói cho cùng thì các ngươi đã giết người của chúng ta, còn giấu hung thủ, chẳng lẽ thật sự cho rằng không phải trả bất cứ giá nào sao?"
Hắn vừa nói vừa nới lỏng cà vạt trên bộ vest, cầm gậy đánh golf đi tới.
Còn Lý Bạch đang chạy trốn phía trước có lẽ bị vấp phải thứ gì đó, ngã xuống đất nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ bò về phía tiệm cắt tóc không xa.
Lúc này, hai đội người do tên Râu quai nón dẫn đầu cũng đuổi tới, tên Râu quai nón nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, nói: "Đừng gây thêm chuyện nữa, nhanh bắt hắn lại rồi báo cáo với phía trên đi."
"Đừng vội, bận rộn lâu như vậy cũng phải tìm chút thú vui chứ." Tên mặc vest nói, hắn lại vung vẩy cây gậy đánh golf trong tay hai lần nhưng sau đó hắn phát hiện tên đang liều mạng chạy trốn phía trước đột nhiên không bò nữa, Lý Bạch dựa vào cửa tiệm cắt tóc đã đóng cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Không hiểu sao, trong lòng tên Râu quai nón dâng lên một cảm giác bất an, hắn nhanh chóng rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra nhưng hắn chỉ vừa rút súng được một nửa thì phát hiện cơ thể mình đã bị định hình tại chỗ, không thể cử động.
Nhưng đầu óc hắn vẫn hoạt động rất nhanh, lập tức nhận ra vấn đề nằm ở đâu, chiếc đèn hình trụ ba màu xoắn ốc có vẻ đã có tuổi ở cửa tiệm cắt tóc rõ ràng hẳn là một đạo cụ trong trò chơi, trong một phạm vi chắc chắn, chỉ cần ánh mắt chạm vào đó thì sẽ không thể rời đi được nữa.