Nữ bắn tỉa không có cách nào giả vờ ngủ tiếp, từ trên giường ngồi dậy, đã nghỉ ngơi mấy ngày thân thể của nàng trở nên khá hơn không ít, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc, chẳng qua là ánh mắt của nàng không dám đối mặt với người nào đó. Trương Hằng lễ phép nói với Maggie:
"Có thể làm phiền ngươi phiên dịch giúp ta được không?"
Đối phương từ trên bàn rút ra một điếu thuốc lá, ngậm lên miệng, cười như không cười nhìn 2 người:
"Ngươi nói đi."
Trương Hằng nhìn về phía trên giường:
"Cám ơn ngươi đứng ra làm đảm bảo để cho ta gia nhập đội du kích, trước đó ta từng tới thăm ngươi, nhưng bác sĩ nói ngươi cần nghỉ ngơi."
Cô gái nháy nháy mắt, mặc dù vẫn luôn xụ mặt, nhưng không biết tại sao nhìn có vẻ chột dạ, cho nên Trương Hằng cũng không nhắc tới những đồ vật được đặt thêm ở dưới gốc cây. Dừng một chút hắn nói tiếp:
"Quê hương của ta ở thật xa nơi đây, bởi vì một ít nguyên nhân ta không có cách nào... Ách, lưu lại nơi này, chờ chiến tranh kết thúc ta sẽ về nhà."
Cô gái nhỏ nghe vậy khẽ giật mình, vẻ mặt dần ảm đạm. Trương Hằng biết rõ sau khi trải qua chuyện đêm đó, nữ bắn tỉa nhất định có hảo cảm với mình, nhìn ra được địa vị của nàng trong căn cứ có lẽ không thấp, hắn có thể lợi dụng sự hảo cảm này để cho bản thân ở trong doanh địa trải qua dễ chịu hơn, nhưng đến ngày hắn trở về cũng mang lại đau khổ không tưởng cho nàng. Trương Hằng có đôi khi cũng sẽ nhịn không được nghi ngờ đây có phải là trò chơi hay không, bởi vì tất cả những gì hắn trải qua đều quá chân thực, rất khó coi người bên cạnh thành số liệu hoặc NPC, Trương Hằng cũng không thế giới này sẽ vận chuyển như thế nào sau khi bản thân rời đi, người nơi này sẽ có vận mệnh như nào... Nhưng hắn biết rõ, bản thân rất khó đi lừa gạt cô gái duy nhất có thiện ý với hắn trong tòa căn cứ này. Cho nên Trương Hằng chọn thừa nhận tất cả, đây cũng không phải một sự lựa chọn lý trí, nhưng hắn nguyện ý vì điều này gánh chịu nguy hiểm. Ánh mắt Simon có chút mờ mịt, ngơ ngác ngồi ở trên giường. ... ... Maggie đóng cửa phòng, nhìn người bên cạnh:
"Ta cho rằng ngươi là kẻ thông minh, ngươi không nên nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy với đứa bé kia, thế nhưng"
Nữ bác sĩ dừng một chút:
"Hiện tại ta ngược lại là có điểm thích ngươi, đừng nhìn đứa bé kia kỹ thuật bắn tốt, nàng trước đó vẫn luôn sống cùng ông nội trong rừng rậm, dựa vào đi săn mà sống, tính cách rất đơn thuần, giống như giấy trắng, trước đó Aki và ta đều hoài nghi ngươi tiếp cận đứa bé kia là có ý khác, hiện tại xem ra là ta hiểu lầm ngươi." Nữ bác sĩ phun ra một ngụm thuốc lá:
"Đời này ta đã thấy qua rất nhiều đàn ông, đa số đều chỉ dùng nửa người dưới suy nghĩ, đối với nữ nhân dính sát bọn hắn chưa bao giờ cự tuyệt, mà mỗi một lần kết cục đều cơ bản giống nhau, ngày thứ hai tỉnh lại ngươi sẽ phát hiện phòng ngủ chỉ còn lại một người... Đàn ông là như vậy, không phải sao?"
"Cho nên hiện tại các ngươi dự định đồng ý thỉnh cầu đưa ta đi hậu phương chiến tuyến sao?" Trương Hằng hỏi.
"Thật xin lỗi, không có khả năng, lời ta nói trước đó không phải lừa ngươi, cùng quân đội Liên Xô so sánh, quân số đội du kích thiếu nghiêm trọng, ngươi đã không có vấn đề, đúng lúc bổ sung."
"... ..."
"Đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi cải thiện kỹ năng bắn súng." Maggie đưa gói thuốc lá tới:
"Đợi lát nữa ta xem còn ai ở căn cứ, tiểu đội bọn Weller tối hôm qua vừa trở về, hôm nay có lẽ sẽ không lại đi ra ngoài, nói không chừng hắn rảnh có thể chỉ điểm ngươi, nhưng hắn có thành kiến đối với ngươi, hoặc là Mike? Cũng không biết hắn còn ở đây hay không..."
Đúng lúc này cửa gỗ lại bị người đẩy ra, nữ bắn tỉa đứng ở cửa ra vào, cúi đầu, nhẹ giọng dùng tiếng Phần Lan nói cái gì. Vẻ mặt Maggie hơi kinh ngạc, một lát sau nàng nghiêng đầu nhìn Trương Hằng:
"Simon nói nàng tới dạy ngươi bắn súng."
Trương Hằng cũng rất bất ngờ, hắn không nghĩ tới sau khi xảy ra chuyện vừa xong nàng vẫn nguyện ý giúp hắn, ngừng một chút nói:
"Thân thể của nàng có vấn đề gì không?"
"Ngươi đang hoài nghi trình độ của ta sao, hiện tại đã ngày thứ năm, chỉ cần không vận động mạnh thì chẳng sao."
Nữ bác sĩ nhíu lông mày. Trương Hằng đương nhiên sẽ không từ chối, hắn biết rõ một giáo viên giỏi quan trọng đến mức nào, trước đó Onhard chẳng qua là nói cho hắn đại khái, tại thời điểm luyện tập hắn gặp phải không ít vấn đề mới, lại không có nơi để hỏi, hiện tại không giống thế kỷ 21, cái gì đều có thể Baidu, còn có thể xem video dạy học gì đó. Thực lực Simon là không thể nghi ngờ, Trương Hằng tận mắt nhìn thấy nàng một mình tiêu diệt 2 tiểu đội tuần tra Liên Xô, hơn nữa đều là một kích trí mạng, rất khó tin tưởng với tuổi của nàng có thể luyện tập trình độ đến bậc này. Cô gái cho tới bây giờ đều không dây dưa dài dòng, nàng ăn mặc chỉnh tề, lúc ra cửa mang theo súng trường và đạn của mình, thấy người nào đó đồng ý, nhấc chân hướng tới nơi mà Trương Hằng vẫn thường tập luyện. Maggie hết sức im lặng:
"Hai vị, dù sao cũng phải cho ta con đường sống chứ, ta còn chưa ăn đâu."... ... Trương Hằng không biết Simon đến tột cùng có tổng cộng nhiều ít uy tín ở chỗ lão thợ săn què chân, dù sao mỗi lần nàng đi lấy đạn, người sau đều ngoan ngoãn giao ra, thẳng đến khi cô gái cầm quá nhiều, khiến hàng tồn kho gần rỗng, Onhard phải trốn tránh khắn nơi không dám gặp người.
Nhưng doanh địa chỉ lớn như vậy, hắn còn phải làm cơm, mỗi lần đều bị bắt, chỉ có thể bất đắc dĩ đề cao giá thu mua đạn súng trường, hiện tại đội viên du kích ra ngoài thi hành nhiệm vụ, viên đạn thành chiến lợi phẩm quý hiếm nhất.
Trương Hằng cũng không biết một tuần này bản thân đến tột cùng bắn ra nhiều ít phát đạn, ngược lại là lần đầu trải nghiệm được khoái cảm đạn dược vô hạn. Giờ phút này hắn không nhúc nhích nằm nhoài trên mặt tuyết, khống chế nhịp thở, để đầu ngắm trên súng trường trùng với mục tiêu cách đó 30m, bóp cò súng. Sau một khắc, cốc sắt trên cọc gỗ bay lên. Bên tai Trương Hằng cũng nhận được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Đạt được kỹ năng mới —— bắn súng lv0 】
Đại khái đây là kỹ năng hắn học được nhanh nhất từ trước tới giờ, vậy mà chỉ tốn thời gian một tuần, nhưng mà Simon vẫn còn có điểm không hài lòng, nàng lấy ra súng trường của mình, kéo chốt súng, bày ra tư thế bắn súng một mạch mà thành, chỉ dùng thời gian không tới hai giây, hộp diêm ngoài một trăm hai mươi mét nhẹ nhàng bị xuyên thủng.
"... ..."
Trương Hằng im lặng, người với người chênh lệch quá lớn, dưới khoảng cách xa như vậy không có ống nhắm, hắn chỉ dựa vào điểm ruồi muốn nhìn mục tiêu rõ ràng đã rất khó khăn, hoàn toàn không biết Simon là thế nào làm được, hơn nữa tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, Trương Hằng đương nhiên biết rõ tốc độ trong thực chiến ảnh hưởng rất lớn. Nhất là thời điểm tay bắn tỉa quyết đấu, có lẽ chỉ quyết định sống chết trong mấy mili giây . Mà nếu như hắn đối đầu Simon, đại khái hắn còn chưa kịp cầm súng.