"Phiền phức rồi." Trương Hằng cũng thở dài.
Diện tích của Ukiyoshi Teahouse không nhỏ, số lượng các cô kỹ nữ và hầu gái nhỏ cũng không ít, nếu tất cả đều là tử sĩ của đảo Mạc phái thì tối nay Trương Hằng sẽ có một đêm náo nhiệt nhưng bây giờ quay trở lại cũng không thể được, trong phòng cũng có không ít võ sĩ, hơn nữa còn có cá nhân chém Nakamura Hanjiro, so sánh ra thì bên ngoài dù sao cũng đủ rộng rãi, thuận tiện cho hắn thi triển thân pháp.
Mắt thấy đồng bọn chết thảm trước mặt, cô hầu gái cầm đèn lồng vẫn không hề động đậy, có lẽ là để báo đáp Trương Hằng đã cứu cô ta khỏi việc tự sát trước đó, cô ta không lập tức rút đao xông tới, mà cứ đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ chờ Trương Hằng nhặt thanh đao trước đó cắm ở trong sân.
"Nghe danh Gion đã lâu, lần đầu tiên đến, không ngờ nơi này lại cần khách tự mình giết ra ngoài, đánh giá tệ." Trương Hằng vừa nói vừa rút đao ra: "Đã như vậy, những kẻ muốn chết đều xông lên đi!"
Trong sân phủ bóng tối, không biết có bao nhiêu bóng ma đang rục rịch trong bóng tối.
Lời nói của Trương Hằng giống như mở ra cánh cổng địa ngục, giải phóng những con quỷ dữ đã sớm đói khát, chúng ùa về phía hắn như thủy triều, giống như những con thiêu thân bị ánh lửa thu hút.
Ở phía đối diện, cô hầu gái cầm đèn lồng cuối cùng cũng rút thanh đao của mình ra, gần như cùng lúc đó, có ít nhất ba thanh đao chém vào các vị trí khác nhau trên người Trương Hằng.
Trong thời khắc sinh tử, Trương Hằng không hề hoảng loạn, hắn dùng một tay cầm đao đánh, còn tay kia không tra Wakizashi vào vỏ.
Trước đó, hắn đã thách đấu không ít võ đường ở Kyoto, ngoài việc tìm kiếm danh đao, hắn còn quan sát các trường phái đấu kiếm khác nhau, học hỏi sở trường của mọi người, mặc dù kỹ năng vẫn là Level 3 không thay đổi nhưng Trương Hằng thực sự có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình, không giống như khi mới đến chỉ dựa vào thuộc tính cơ bản để nghiền nát đối thủ, bây giờ hắn đã học được không ít chiêu thức, mặc dù tạm thời vẫn chưa thể dung hợp những chiêu thức này thành một thể thống nhất nhưng hắn đã có thể tùy theo tình huống khác nhau mà lựa chọn những chiêu thức khác nhau.
Ví dụ như bây giờ, số lượng kẻ địch rất đông, lúc này Trương Hằng lựa chọn đấu pháp của nhị thiên nhất lưu, tay trái cầm Wakizashi, tay phải cầm đao đánh, mỗi tay đỡ một nhát chém vào chân trái và thắt lưng của hắn, đồng thời lợi dụng kẻ tấn công là nữ giới, cho dù kỹ thuật có thuần thục đến đâu thì sức mạnh vẫn không bằng nam giới, ngay khi vũ khí của hai bên tiếp xúc, cánh tay của Trương Hằng đột nhiên dùng sức, hất tung hai thanh đao.
- Giải thích, Wakizashi là đoản đao của người Nhật. Hết giải thích.
Sau đó nhanh chóng nắm bắt khoảng trống ở giữa, di chuyển Wakizashi ngang trán, đỡ được nhát chém thứ ba từ phía trước, đồng thời vung tay phải, chém đứt một cánh tay của một cô hầu gái trước khi cô ta kịp ra đao.
Máu bắn tung tóe khiến cho không khí lạnh lẽo trong sân càng thêm nặng nề.
Trương Hằng không ngốc đứng tại chỗ chờ kẻ địch vây lại, mà vừa đánh vừa lui, tìm kiếm điểm yếu trong vòng vây, điều này cũng phù hợp với cốt lõi của nhị thiên nhất lưu, Miyamoto Musashi không chỉ là một đao khách mà còn là một bậc thầy về binh pháp, trong cuộc đấu tay đôi nổi tiếng trên đảo Ganryu, ông đã dùng mưu kế để đánh bại kiếm khách số một thời bấy giờ là Sasaki Kojiro.
Đao pháp của ông lấy chính hợp, lấy kỳ thắng, vốn không gò bó vào một khuôn khổ, trong tay Trương Hằng lại càng thêm biến ảo, đồng thời do Trương Hằng một tay cầm đao đánh một tay cầm Wakizashi, dài ngắn không đều, chiêu thức cũng càng thêm quỷ dị, hầu như mỗi nhát đao đều có người bị thương hoặc ngã xuống.
Nhưng những người này quả nhiên không hổ danh là tử sĩ, mặc dù đồng đội liên tục tử trận nhưng trong mắt họ vẫn không hề có chút sợ hãi nào, dù tay chân có đứt lìa, chỉ cần còn một hơi thở, họ vẫn sẽ không chút do dự xông lên, cho dù chỉ là dùng thân thể và đầu của mình để tự sát đâm vào đao của Trương Hằng, cũng phải tranh thủ cơ hội cho đồng đội bên cạnh.
Đó chính là chiến thuật chuyên dụng của tử sĩ, lấy mạng đổi mạng, chỉ tiến không lùi!
Nhiều người trong số họ từ nhỏ đã được một vị đại nhân nào đó của phe đảo mạc nhận nuôi, hoặc vì người thân trong gia đình từng được ơn lớn nên nguyện lấy thân báo đáp, được đào tạo theo phương pháp cổ xưa thời chiến quốc, từ bỏ tình cảm cá nhân, cũng không biết sợ là gì, chỉ lấy việc hoàn thành nhiệm vụ làm toàn bộ ý nghĩa tồn tại, thường có thể bùng phát sức chiến đấu khủng khiếp.
Dưới thế công dữ dội như vậy, cho dù là cao thủ mạnh đến đâu cũng không thể tránh khỏi thương tích.
Cánh tay trái, bắp chân và thắt lưng của Trương Hằng đã bị chém liên tiếp nhưng đều chỉ là vết thương nhẹ, có hai chỗ là do hắn đánh giá thấp sự quyết tuyệt của đối thủ, rõ ràng Wakizashi đã đâm thủng tim đối phương nhưng kẻ địch vẫn có thể dựa vào ý chí kinh người để tiếp tục chém thanh đao trong tay, thậm chí còn có người để lại một hàng dấu răng trên cổ tay hắn.
Nhưng Trương Hằng cũng không khách sáo, chiến đấu sinh tử vốn không phải là lúc thương hương tiếc ngọc, chỉ trong chốc lát hắn đã liên tiếp chém ngã hơn mười người, kể cả cô hầu gái mà hắn đã cứu trước đó, bây giờ cũng bị hắn chém đứt đầu, còn vết thương sâu nhất ở thắt lưng của hắn là món quà cuối cùng mà đối phương tặng hắn.
Trái tim Trương Hằng vẫn bình tĩnh, cũng không hối hận vì hành động ra tay cứu giúp trước đó, hắn không muốn nhìn đối phương tự vẫn vì một lỗi nhỏ và việc đối phương muốn chém hắn bị hắn phản đòn giết chết vốn là hai chuyện khác nhau, như đối phương đã nói, mâu thuẫn giữa hai bên chỉ là do chức trách mà thôi.
Cái gọi là tử sĩ, vốn không thể coi là "Người." hoàn chỉnh, họ từ bỏ cuộc sống của mình, từ bỏ mọi tình cảm, vì người khác mà sống cũng vì người khác mà chết.