"Không cần, ta đã biết Takasugi Shinsaku đang ở trong đội nào rồi." Trương Hằng nói.
Mặc dù khoảng cách như thế này, lại là ban đêm không thể nhìn rõ diện mạo của hai đội người, thế nhưng chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì vệ sĩ Kirino Toshiaki này chắc chắn sẽ không rời xa Takasugi Shinsaku, mà chiều cao của hắn lại cao hơn người thường nên rất dễ nhận ra, vì vậy Trương Hằng mới nhanh chóng phán đoán được vị trí của Takasugi Shinsaku.
"Quá tốt rồi, chúng ta đuổi theo!" Trong mắt Okita Soji cay xè, hắn biết là mồ hôi đã chảy vào, ngoài ra, hắn cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó chặn lại, có chút khó chịu, thế nên hắn đã ho mạnh vài tiếng.
Trong đêm đầy máu và lửa này, Okita Soji không để ý đến mùi máu tanh trong miệng.
Takasugi Shinsaku không thể không thừa nhận rằng lần này mình đã đánh giá thấp những kẻ Shinsengumi kia, không chỉ vì sức chiến đấu kinh người của đối phương, chủ yếu là hắn đã hiểu lầm thân phận của Trương Hằng, cho rằng hắn cũng là mật thám của Shinsengumi, nếu không thì rất khó giải thích được nguồn gốc võ nghệ của hắn, còn có vì sao mọi người trong trà quán vừa động thủ với hắn thì những người của Shinsengumi đã đến.
Một thương nhân người Pháp cũng có mặt trong đội ngũ đang chạy trốn, y còn đổi quần áo với một samurai phiên Choshu nào đó nhưng bộ haori của đối phương mặc trên người y trông có vẻ buồn cười, đặc biệt là hai người có sự chênh lệch về vóc dáng khá lớn, thương nhân người Pháp nhiều nhất chỉ có thể xem là khoác chiếc áo đó, y vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán cũng vô cùng bất lực.
Người này là do hắn dẫn đến, trước đó tên phiên dịch hợp tác thường xuyên với hắn đột ngột lâm bệnh, vẫn ở lại Osaka không đến được, chuyện này xem như là tình huống bất khả kháng, xét theo lẽ thường tình, Shinsengumi cũng không thể an bài trước được người phục kích bên cạnh hắn, huống chi với sự cẩn thận của Gabriel, trước khi thuê Trương Hằng, gã cũng đã quan sát một thời gian, thấy Trương Hằng cũng đã đàm phán công việc với doanh nhân Tây Dương khác nên mới chọn hắn, ban đầu chỉ muốn coi Trương Hằng như một công cụ dùng một lần, nào ngờ lại dẫn đến hậu quả tai hại như hiện nay.
Tóm lại, bất luận là Takasugi Shinsaku hay Gabriel, hai người bọn họ bây giờ cơ bản đều cho rằng Trương Hằng là người của Shinsengumi, hoặc ít nhất cũng là người của phe Mạc phủ, dù bọn họ có trí tưởng tượng phong phú hơn gấp vạn lần thì cũng không đoán được Trương Hằng tối nay chỉ là đến để lấy một con dao.
Takasugi Shinsaku chạy sớm nhất, bởi vì thân phận của hắn đặc thù, khi Okita Soji tự xưng danh tính bên ngoài thì bất kể lực lượng chi viện tiếp theo của Shinsengumi có thật sự quay lại hay không, hắn đều chuẩn bị chạy trốn nhưng thân thể của hắn đúng là vấn đề rất lớn, trước đó tiến vào tiệm trà nói chuyện cười rất vui vẻ với Gabriel thì ra là hắn đã không còn vấn đề gì nhưng bây giờ chạy thì không giấu được nữa, chỉ vài bước là đã thở hổn hển.
Nhưng Takasugi Shinsaku sau đó đã từ chối đề nghị dìu đỡ của người khác, cắn răng chống đỡ chạy một khoảng nữa, chân loạng choạng một cái, trực tiếp ngã xuống đất, cánh tay và lòng bàn tay bị trầy xước, máu chảy nhiều, thoạt nhìn có chút chật vật, chẳng ai ngờ rằng một đời anh hùng cách đây một năm đối mặt với trường thương đại bác của hạm đội Mạc phủ vẫn chỉ huy tác chiến cười nói thản nhiên bây giờ lại rơi vào tình cảnh thê thảm này.
Mọi người chứng kiến cảnh này không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu bốn chữ anh hùng mạt lộ.
Trên khuôn mặt chữ điền của Kirino Toshiaki hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng, nói với một samurai phiên Choshu bên cạnh: "Đi tìm kiệu đến đây."
Gion là nơi trăng gió nổi tiếng ở Kyoto, mỗi tối rất nhộn nhịp, còn có không ít quan lại chức cao quyền trọng ra vào, kiệu thì không khó tìm nhưng trước đó để làm đối phương rối trí, nhóm đảo mạc phái này đã quyết định chia ra hai ngả, do vậy Takasugi Shinsaku mới không chọn đi kiệu.
Nhưng bây giờ thể lực của hắn rõ ràng đã đạt đến giới hạn, việc hắn cố chấp để lộ hay không lộ cũng không còn ý nghĩa nữa, nếu không với tốc độ hiện tại của họ, đối phương thậm chí có thể giết chết một đội còn lại trước khi quay về tìm họ.
Nhưng lúc này vẫn có người ôm hy vọng, lên tiếng:
"Có phải hai kẻ kia đã bị người của chúng ta giết chết rồi không?"
Kirino Toshiaki quay đầu nhìn về hướng Uki, lắc đầu nói:
"Nếu hai người đó đã chết, hẳn là có người dập lửa rồi."
Nhưng thực tế là lửa trong tiệm trà ngày càng lớn, thậm chí còn lan sang mấy nhà bên cạnh.
Hai samurai rút đao bức một công gia đến uống rượu trên đường lăn ra khỏi kiệu, sau đó lại cùng nhau khiêng Takasugi Shinsaku, thoạt nhìn có vẻ không ổn lên kiệu.
"Nhanh chóng rời khỏi đây!"
Kirino Toshiaki ra lệnh cho người khiêng kiệu.
Vóc dáng cao lớn khác thường của hắn, cùng khí thế trên người khiến người khiêng kiệu không dám phản kháng, ngoan ngoãn nâng kiệu lên, chạy về phía hắn chỉ thị, Kirino Toshiaki định cùng đi theo nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên dừng bước, quay người, thấy thiếu niên kia xuất hiện ở đầu phố bên kia.
Vẻ ngoài của thiếu niên kia rất thảm hại, tay chân có khắp nơi đều có nhiều vết thương do đao kiếm, áo haori trên người gần như thấm đẫm máu, dán chặt vào ngực hắn nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực lên như muốn cháy.
"Theo đại nhân, nơi này giao cho ta xử lý."
Kirino Toshiaki trầm giọng nói với những người còn lại bên cạnh.
Vài samurai đảo mạc phái bao gồm cả Takenouchi liếc nhìn nhau, không nói gì, lập tức quay đầu đuổi theo kiệu của Takasugi Shinsaku.
Kirino Toshiaki rõ ràng chỉ có một mình đứng chính giữa đường nhưng lại như hổ rình rồng cuộn, ngồi trên hàng nghìn quân mã.
Hắn ngẩng đầu lên về phía người đến, giọng điệu không thay đổi:
"Okita Soji?"
"Ha."
Okita đáp một tiếng, rút thanh đao bên hông, do tối nay giết quá nhiều người, ngay cả vỏ đao cũng toàn là máu, những giọt máu nhỏ theo mũi đao xuống đất, cũng nhuộm lên gương mặt khôi ngô của hắn một luồng sát khí, từng chữ từng chữ mà nói: "Bất luận ngươi là ai, tối nay ngăn cản ta thì chết!"