Phải nói không hổ là thiên tài đao khách mười chín tuổi đã nhận được Miễn Hứa Giai Truyền sao? Trương Hằng rất tò mò vị cao thủ số một của Shinsengumi này, người được hậu thế ca ngợi là đao khách vĩ đại của thời Bakumatsu, nếu không chết yểu thì sau này có thể đạt đến cảnh giới nào.
Đáng tiếc, đây là một câu trả lời mà chắc chắn sẽ không có ai biết được.
Nhưng may mắn thay vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời hắn, vẫn có hai người có thể tận mắt chứng kiến điệu múa cuối cùng của vị cao thủ tuyệt thế này.
Ngay từ khoảnh khắc hai người giao đấu, Koyama Akane đã không nhịn được mà nín thở, đối với cô cũng là người tu tập đao thuật thì trên thế gian này không có gì có thể lay động lòng người hơn trận chiến trước mắt.
Hai người đàn ông có lẽ là đao khách mạnh nhất thời bấy giờ cùng nhau cống hiến trận chiến này, trong sân nhỏ này không kinh thiên động địa nhưng lại mang đến cho cô một sự xúc động chạm đến tận tâm hồn, mãi đến nhiều năm sau, Koyama Akane cũng trở thành một cao thủ, khi hồi tưởng lại trận chiến này vẫn có thể thu được rất nhiều từ đó.
Sau trận chiến ở Gion, Trương Hằng gần như đã quên mất đã bao lâu rồi hắn không còn cảm thấy áp lực khi ra tay với người khác.
Đây chính là khoảng cách về thiên phú sao?
Khi hắn còn đang nỗ lực khiêu chiến các võ đường lớn nhỏ ở Kyoto, từng chút một nâng cao bản thân thì Okita Soji cũng đã âm thầm đuổi kịp hắn, không ai biết được cậu thiếu niên lớn xác bị bệnh tật giày vò này lại có thể ngộ ra điều gì giữa ranh giới sinh tử, bây giờ hai người lại một lần nữa đứng trên cùng một vạch xuất phát.
Trên thế gian này, chuyện sảng khoái nhất chính là gặp được đối thủ xứng tầm, gặp được tri kỷ.
Không cần bất kỳ lời nói thừa thãi nào, Trương Hằng và Okita Soji đều có thể cảm nhận rõ ràng tâm ý mà đối phương truyền đạt, đây là một cảnh giới tâm linh tương thông, huyền diệu vô cùng.
Đôi mắt của Okita Soji sáng lên, giống như những vì sao trên bầu trời, sau đó khóe miệng hắn cũng nhếch lên, nở nụ cười hồn nhiên và sảng khoái đã lâu không thấy.
Nhưng trái ngược với hắn là Trương Hằng bên kia, hắn đột nhiên nhắm mắt lại, khẩu quyết tu tâm dưỡng tính mà trước đây Koyama Akane dạy cho hắn, theo hắn thấy chẳng có tác dụng gì nhưng vào lúc này lại đột nhiên tràn vào đầu hắn.
Trương Hằng tự nhiên tiến vào trạng thái thủ hộ bản tâm mà Koyama Minh Tâm Lưu nói, lúc này hắn tuy nhắm mắt nhưng bốn giác quan còn lại lại nhạy bén hơn bao giờ hết.
Tâm động, đao động, trong đao pháp rực rỡ như ngân hà của Okita lại thủ được bất động như núi.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt Koyama Akane, được chứng kiến cảnh tượng cảm động nhất thế gian này, đây chính là sự theo đuổi chung của con người đối với những điều tốt đẹp, cô có thể nhận ra rằng cả Trương Hằng và Okita Soji đều không còn giữ tay, trong trận chiến này đã cống hiến hết mình mà không hề giữ lại.
Đặc biệt là Okita, hắn gần như đang chiến đấu theo cách đốt cháy chính mình, chỉ để bùng nổ những tia lửa rực rỡ trong khoảnh khắc đó.
Trương Hằng cũng đã quên mất mình đang tìm kiếm đột phá, toàn tâm toàn ý lao vào trận chiến, thậm chí còn không nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống bên tai, hắn đang nhanh chóng suy nghĩ về những đòn thế tiếp theo và cách phá giải, vì trận chiến quá khốc liệt, mồ hôi trên người hắn bốc hơi, hóa thành làn khói trắng mỏng manh nhưng khoảnh khắc tiếp theo, khí thế mạnh mẽ trước mặt hắn đột nhiên biến mất không dấu vết.
Trời đất trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại một vùng đất trắng xóa, sạch sẽ, như thể không có gì cả.
Nhưng Trương Hằng biết, trên thế gian này đã có dấu vết của người đàn ông đó từng đến.
Hắn mở mắt, nhìn thấy Koyama Akane đã sớm rơi lệ đầy mặt.
Một trận chiến với Okita Soji khiến cho kỹ thuật dùng dao của Trương Hằng vốn đã bị kẹt ở cấp độ 3 từ lâu cuối cùng cũng đột phá lên cấp độ 4.
Đối với Trương Hằng mà nói thì điều này giống như bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới.
Mỗi lần nâng cấp một bậc lớn đều là một bước nhảy vọt về chất lượng, huống hồ là cấp độ 4 mà ít ai có thể chạm tới, sau khi thăng cấp, ngoài việc ngũ quan của Trương Hằng đều được tăng cường, những cảm ngộ và kinh nghiệm chiến đấu mà hắn tích lũy được trước đây khi khiêu chiến các võ đường cũng được hắn dung hợp lại với nhau, cộng thêm nền tảng mà hắn rèn luyện được trong Cánh buồm đen, cuối cùng đã hình thành một bộ kỹ thuật dùng dao của riêng hắn.
Để kỷ niệm trận chiến này với Okita Soji, Trương Hằng cuối cùng đã quyết định đặt tên cho môn phái mới mà mình sáng lập là Thiên Đao lưu.
Ngoài ra, hắn còn thu được một kỹ năng tương tự như "Tâm nhãn", cho phép hắn có thể tiếp tục chiến đấu trong điều kiện tầm nhìn bị cản trở.
Chẳng lẽ sau này mình sẽ chuyển sang làm Hiệp sĩ bóng đêm sao? Trương Hằng sờ cằm nghĩ, ngoài ra hắn có thể cảm thấy kỹ năng Tâm nhãn này dường như cũng còn không gian để tiếp tục nâng cao, mục tiêu cuối cùng trong tương lai có lẽ là vẫn giữ được sức chiến đấu như cũ ngay cả khi ngũ quan đều bị che khuất?
Nhưng nếu như vậy thì giác quan thứ sáu có lẽ cần phải nhạy bén đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nghe có vẻ hơi huyền hồ, tuy nhiên nói chung thì những người cao thủ ít nhiều đều có một cảm ứng chắc chắn đối với nguy hiểm sắp xảy ra, chỉ là mạnh yếu khác nhau, khi phòng ngừa bị tập kích thì vẫn rất hữu dụng nhưng muốn dựa hoàn toàn vào giác quan thứ sáu để chiến đấu thì quả thực còn một chặng đường dài phải đi.
Trương Hằng cũng không vội, chuyến du hành Phó bản lần này của hắn đã gần kết thúc, kỹ thuật dùng dao đã được nâng cấp như mong muốn, cũng đã tìm được vũ khí cùng cấp với Mikazuki Munechika, hơn nữa còn là hai thanh, còn về vũ khí cấp cao hơn, Trương Hằng đã không biết phải đi đâu để tìm nữa.