Ở dưới tình huống 20 sỹ quan chỉ huy đồng thời chết trận, sĩ khí đại đội Liên Xô này đã hoàn toàn biến mất, một bộ phận người bỏ vũ khí trong tay quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn có một bộ phận thì xoay người muốn chạy trốn. Đội du kích chỉ lưu lại mấy người trông giữ những những kẻ đầu hàng, những người còn lại thì phân tán ra, ở trong rừng tiếp tục truy đuổi bắn giết những đào binh kia.
Trương Hằng đối với loại chuyện này không có hứng thú, nhưng hắn biết rõ biểu hiện lần đầu tiên chiến đấu rất quan trọng cho nên thi thoảng vẫn bắn lén, chủ yếu hỗ trợ giải quyết những tên địch trốn tại nơi hiểm yếu, thuận tiện cũng rèn luyện kỹ năng bắn thực chiến của bản thân. Nửa giờ sau chiến đấu hoàn toàn kết thúc, trừ bảy đào binh Liên Xô chạy vào núi sâu không biết tung tích bên, những người còn lại hoặc là bị bắt làm tù binh hoặc là bị bắn chết, đại đội quân Liên Xô này có thể nói là bị toàn diệt, mà đội du kích chỉ trả giá 2 mạng người, một người trọng thương, dư lại còn có bốn người vết thương nhẹ. Trừ 1 người chết trong đợt tập kích đầu tiên, còn có một người xui xẻo chết do lúc truy đuổi đào binh bị phản kích, mặc dù đội viên chạy tới nổ súng bắn tên đào binh Liên Xô thành cái sàng, nhưng đồng đội chết mất vẫn chẳng sống lại được. Đợi đến khi tiếng súng hạ xuống, Weller bắt đầu dẫn người kiểm tra chiến trường, kiểm kê thu thập chiến lợi phẩm, mấy người đội viên du kích hưng phấn ở trên thi thể lật lật nhặt nhặt, hiển nhiên đối với tất cả những thứ này đã theo thói quen thành thường, trái lại một bên khác tù binh Liên Xô lại là thần sắc bất an, không biết chờ đợi bọn họ là vận mệnh như nào. Trong « Công ước Geneve » liên quan tới đãi ngộ tù binh có ước định rõ rãng, nhưng đáng tiếc Liên Xô ở trong Chiến tranh Thế giới thứ Hai không gia nhập, trên thực tế coi như gia nhập cũng không có tác dụng gì, Trương Hằng ở căn cứ đội du kích cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy tù binh.
Dùng vị trí của đội du kích không có khả năng nuôi nổi tù binh, cũng không có khả năng ở thời điểm tình hình chiến đấu ác liệt phái ngươi đem những tù binh đến hậu phương, dùng tù binh lần này bắt được làm thí dụ, có gần tới 40 người , muốn áp giải bọn họ ít nhất cần 4,5đội viên, còn muốn xử lý thương binh trong đó, cân nhắc trên đường gặp phải quân Liên Xô khác, cùng với khả năng tù binh chạy trốn và phản kháng, làm như vậy rõ ràng cái được không bù đắp đủ cái mất.
Hiện tại đang có 2 đội viên kéo súng máy Maxim trên xe ngựa. Nhìn họng súng đen ngòm, những tù binh Liên Xô ngồi xổm trên mặt đất lập tức kinh hoảng, nhưng mà vũ khí của bọn họ đã bị lấy đi, hiện tại coi như muốn phản kháng cũng chậm.
Trương Hằng không tiếp tục nhìn, hắn không động vào những súng ống và đồ vật đáng tiền rơi lả tả trên đất, chỉ yên lặng nhét đạn súng trường đầy ba lô, sau đó cùng Simon rời đi. Hai người vừa đi mấy bước liền nghe được phía sau truyền tới tiếng súng máy càn quét, trong đó còn kèm theo tù binh kêu thảm, nhưng cũng không liên tục quá lâu, rừng cây lần nữa khôi phục yên tĩnh. ... ... Khả năng bởi vì hai trận chiến đấu ở thời điểm lần đầu gặp Simon đặt cơ sở, Trương Hằng cũng không phải là lần thứ nhất gặp cảnh máu thịt be bét, biểu hiện của hắn vượt quá dự đoán không ít người, lần đầu chiến đấu mặc dù chưa nói tới kinh diễm, nhưng ít ra cũng không cho đội du kích cản trở, từ đầu tới đuôi đều biểu hiện rất tỉnh táo, không có phạm sai lầm gì. Thế là lần này quay về căn cứ, những đội viên nhìn hắn không vừa mắt cũng thay đổi, không hề coi hắn thành không khí, mọi người hồi tưởng lại biểu hiện của bản thân ra chiến trường lần thứ nhất, rất nhiều người phát hiện bản thân còn không bằng Trương Hằng. Bởi vậy trừ Weller cùng bạn bè của hắn, không ít đội viên đều dần dần bắt đầu tiếp nhận đồng đội da vàng này. Đội du kích toàn diệt một đại đội Liên Xô, phe mình lại chỉ chết trận hai người, người trọng thương cũng được Maggie giữ lại tính mạng, lần này chiến đấu có thể được coi là hoàn toàn thắng lợi, đồng thời thu hoạch cũng tương đối khá, thu được mười mấy khẩu súng máy hạng nhẹ, còn có hai hai khẩu súng máy hạng nặng, súng trường cùng đạn dược càng là vô số kể, cũng giải quyết phiền não gần đây của Onhard.
Sĩ khi căn cứ tăng vọt, Weller cùng mấy người trẻ tuổi ở trong băng tuyết ngập trời cởi trần đấu vật tay, những người khác thì vây quanh ở bên cạnh, vừa uống rượu khen hay vừa đặt cược. Trương Hằng đẩy cửa kho củi, đây cũng là nơi ở của hắn, phát hiện bên trong nhiều hơn một giường gỗ mới làm, trừ cái đó ra mép giường còn có một ít đồ dùng hàng ngày.
"Thế nào, không có ý định ra cùng bọn họ à?"
Maggie chẳng biết lúc nào xuất hiện tại cửa ra vào, giống như hồn ma, tựa ở cửa gỗ, đốt một điếu thuốc lá, nàng mới vừa giúp một thương binh khâu vết thương, ống tay áo còn dính vết máu, hướng bên ngoài đám đội viên kia đang chơi hưng phấn chép miệng.
"Không được." Trương Hằng lễ phép cự tuyệt.
"Là cảm thấy thời gian bọn họ còn thừa không nhiều, sớm muộn đều sẽ chết ở trong ngọn lửa chiến tranh sao?" "... ..."
Trương Hằng không biết trả lời như thế nào, thời điểm cùng nữ bác sĩ trò chuyện nhất định cần bảo trì đầy đủ cẩn thận, trực giác nữ nhân này nhạy bén đáng sợ.
"Sợ cái gì, hiện tại toàn bộ châu Âu không phải đều nghĩ như vậy sao?" Maggie run rơi đầu ngón tay tàn thuốc:
"Xin nhờ, chỉ cần không phải đồ đần đều có thể nhìn ra trận chiến tranh này ai sẽ là người thắng cuối cùng, nhưng đều là chuyện sau đó, đã thân ở trong đó, quan trọng nhất chính là tận hưởng niềm vui trước mắt."
Trương Hằng từ chối cho ý kiến, có lẽ vì hắn là một người duy nhất sớm biết kết cục, cho nên rất khó từ lần thắng lợi này cảm nhận được quá nhiều vui sướng, nói cho cùng hắn cùng những người Phần Lan này không cùng mục tiêu, hắn đối với chiến tranh thắng bại cũng không quan tâm, chỉ suy nghĩ sinh tồn.
" Aki nhờ ta nhắn cho ngươi, làm không sai." Maggie chỉ chỉ vật dụng sinh hoạt đầu giường
"Đội du kích đối với người mình đều rất tốt, ngươi đã gia nhập chúng ta, tự nhiên không có khả năng quá bạc đãi ngươi, vốn là muốn để ngươi cùng những người khác ở cùng nhau, chỉ là ta nhìn ngươi thật giống như càng thích một mình."
"Nơi này rất tốt, không cần đổi."
Ở cùng một chỗ với đội viên du kích không có ý nghĩa gì, mọi người ngôn ngữ không thông, cũng không cách nào giao lưu, bản thân một mình yên tĩnh còn hơn, huống chi Trương Hằng còn quen dậy sớm luyện súng cùng chạy bộ, ảnh hưởng đến những người khác ngược lại sẽ mang đến phiền toái không cần thiết. Maggie nhẹ gật đầu, lại nói câu không ngừng cố gắng liền chạy đi. Trương Hằng tựa ván trượt tuyết ở góc tường, mở ba lô, đổ đạn ra, đây thu hoạch lớn nhất lần chiến đấu này, hết thảy 513 viên đạn, nhét đầy 2 ba lô, đủ hắn huấn luyện một đoạn thời gian, sau khi chứng kiến khả năng siêu nhìn của Simon, Trương Hằng càng có mạnh liệt khát vọng muốn tăng kỹ năng bắn sung. Đối với một cái tay bắn tỉa mà nói, khoảng cách càng xa ý nghĩa càng an toàn.