Nếu là một trăm bảy mươi đô la thì có thể cân nhắc, số tiền này đủ để Trương Hằng sống nửa năm, dù sao thì ngay cả khi hắn không đi trêu chọc tên Murphy kia, vì màu da của mình mà đối phương cũng sẽ không thích hắn, hơn nữa chỉ cần tìm người thì vấn đề hẳn cũng không lớn.
Trương Hằng suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết Vòng móng ngựa may mắn ở đâu không?"
"Á?" Wendy nghe vậy thì ngơ ngác, không biết Trương Hằng nói câu không đầu không đuôi này có ý gì: "Ông muốn vòng móng ngựa sao?"
"Không có gì, coi như ta chưa hỏi." Trương Hằng vốn chỉ thuận miệng hỏi vì nghe Wendy nói trang trại nhà cô nuôi rất nhiều ngựa, không nhận được câu trả lời như ý cũng không bất ngờ, hắn nói với Wendy: "Đi lấy chút đồ ăn đi."
"Ý ông là?" Wendy căng thẳng hỏi.
"Ăn xong chúng ta lên đường, không phải ngươi nói tối nay có thể đến nơi sao?"
"Không, thực ra vẫn còn một đoạn đường nữa, tối nay chỉ có thể đến thị trấn dừng chân giữa đường." Wendy nghe vậy thì mừng rỡ: "Tôi có mang theo đồ ăn, tôi sẽ mang lên ngay."
"Còn ngươi, ngươi sẽ đi như thế nào, cần ta thuê xe ngựa cho ngươi không?"
"Ông xem thường con gái của chủ trang trại quá rồi, tôi sẽ cưỡi ngựa cùng ông."
Trương Hằng vốn tưởng rằng Sấm Sét là một con ngựa nhỏ, Wendy cũng đích thực nói như vậy nhưng Trương Hằng đã bỏ qua thời gian lúc đó, Wendy thuần phục Sấm Sét là khi cô bé 7 tuổi, còn năm năm sau thì Sấm Sét đã thuận lợi lớn thành một con ngựa to, thân hình cao lớn, bộ lông sáng bóng, toàn thân cơ bắp rắn chắc, đôi mắt sáng ngời tràn đầy sức sống và sức mạnh.
So sánh với nó thì Củ Cải đứng bên cạnh trông giống như được tặng kèm khi nạp tiền điện thoại.
"Nếu ông muốn ứng trước một phần tiền công thì có thể đến trang trại nhà tôi chọn một con..."
"Không cần đâu." Trương Hằng ngắt lời cô gái: "Ta là người khá hoài niệm, ngươi nói đúng, chúng ta xuất phát sớm một chút thì tốt hơn."
"Ông nói thế nào cũng được." Wendy xoay người lên ngựa, động tác thuần thục và nhanh nhẹn.
Trương Hằng cũng cưỡi lên Củ Cải, lúc này trời mới bắt đầu tờ mờ sáng, phần lớn cư dân trong huyện thành vẫn còn đang ngủ say, không ai chú ý đến sự rời đi của hai bóng người lớn nhỏ này. ...
Trái với dự đoán của Trương Hằng, Wendy trên đường đi lại rất tuân thủ quy củ, cơ bản là Trương Hằng hỏi gì thì cô ta mới trả lời, những lúc khác đều ngoan ngoãn cưỡi ngựa nhưng thấy đã trôi qua nửa ngày mà hai người chỉ đi được một nửa chặng đường đã định, Wendy cũng không nhịn được lên tiếng.
"Thưa ông, ông không cần kiêng nể tôi, cứ tăng tốc đi, tôi đảm bảo sẽ không tụt lại phía sau."
"Như ngươi thấy đấy, ngựa của ta đã già rồi, ta không nghĩ nó còn chịu được hành trình dài gian khổ như vậy." Trương Hằng nói.
Wendy muốn nói lại thôi.
"Ngươi muốn nói gì."
"Ngựa của ông đúng là đã già rồi nhưng chưa đến mức độ đó, nó đi hai bước còn có thể lén ăn cỏ, tôi thấy nó còn lâu mới đạt đến giới hạn của mình."
"Ngươi rất hiểu ngựa sao?" Trương Hằng nhướng mày.
"Đúng vậy, chính xác thì là cha tôi rất hiểu ngựa, trang trại nhà chúng tôi có thể không phải là trang trại lớn nhất ở hạt Lincoln nhưng cha tôi đích thực có thể được coi là người hiểu ngựa nhất trong phạm vi trăm dặm, những kiến thức về ngựa đều là do ông ấy truyền lại cho tôi."
Trương Hằng suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta sửa đổi một chút bản hợp đồng đã ký trước đó thế nào."
"Gì cơ?" Wendy nghe vậy thì lập tức căng thẳng.
Cô ta lựa chọn Trương Hằng cũng là hành động bất đắc dĩ, cha cô ta đã mất tích nhiều ngày rồi, không thể trì hoãn thêm được nữa, thế nhưng người ngoại quốc ở hạt Lincoln không nhiều, càng đừng nói đến người có tài bắn súng như Trương Hằng, tuy nhiên trước đó hai người chưa từng gặp mặt, cô ta hoàn toàn không hiểu biết gì về Trương Hằng, cũng không biết đối phương là người như thế nào, mặc dù cô ta vẫn luôn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng đây không còn là nhà trọ nữa, nếu đối phương thực sự biểu hiện ra ý đồ xấu thì cô ta cũng không làm được nhiều chuyện.
Wendy lặng lẽ nắm chặt con dao nhỏ trong túi.
Trương Hằng chú ý đến hành động nhỏ của cô ta nhưng không để tâm lắm, mở lời nói: "Ngươi dạy ta kiến thức về ngựa, ta có thể giảm cho ngươi 10 đô la tiền công thế nào."
"Ông muốn hiểu biết về ngựa sao?" Trên mặt Wendy hiện lên vẻ kỳ quái, buông con dao nhỏ ra: "Về phương diện nào."
"Mọi phương diện, bao gồm cách chọn ngựa, nuôi ngựa, cưỡi ngựa, làm thế nào để khiến một con ngựa hung dữ trở nên ngoan ngoãn, còn nữa, cái này dùng để làm gì." Trương Hằng chỉ vào cái bánh răng có gai sau ủng của mình, hắn cũng từng thấy cái đồ chơi nhỏ này trong tiểu thuyết và phim viễn Tây trước đây, biết rằng nó dùng để kích thích ngựa chạy nhanh hơn, đồng thời có thể giải phóng đôi tay để chiến đấu tốt hơn nhưng không có ấn tượng gì về cách sử dụng cụ thể.
Đây thuộc về kỹ thuật cao cấp hơn, hắn vẫn chưa học được những thứ này vào đêm đó với cảnh sát.
"Tôi rất vui được chia sẻ những kiến thức này với ông, chỉ là phần lớn đều rất cơ bản, ông nghe xong có thể sẽ thấy không kiên nhẫn." Wendy cẩn thận nói.
"Sẽ không đâu." Trương Hằng là một người mới, sao có thể chê dalao dài dòng.
"Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu đây?" Wendy lần đầu tiên đối mặt với yêu cầu kỳ quái như vậy.
"Hay là bắt đầu từ các loại ngựa đi." Trương Hằng chỉ vào Sấm Sét: "Ngựa của ngươi là giống gì?"
Wendy vuốt ve bờm ngựa: "Sấm Sét là một con ngựa nhỏ của người da đỏ, ban đầu do những người thực dân Tây Ban Nha mang đến châu Mỹ, sinh sôi nảy nở ở đây, cuối cùng trở thành như bây giờ, năm nay bảy tuổi, tính theo tuổi của con người thì vừa mới bước vào tuổi trung niên, là bạn đồng hành tốt nhất của tôi."
"Vậy còn nó thì sao." Trương Hằng sau đó lại chỉ vào Củ Cải hỏi.