Cho đến thời điểm này, cuộc chiến ở quận hạt Lincoln kéo dài năm tháng cuối cùng đã kết thúc.
Còn đối với Trương Hằng thì chiến lợi phẩm lớn nhất trong trận chiến này không phải là mua được một trang trại với giá rẻ của Thiếu tá Murphy, dù sao thì hắn cũng không thể định cư mãi ở đây, đối với hắn thì tiền nhiều hay ít không ý nghĩa như những người khác.
Thứ thực sự khiến hắn quan tâm là một tay súng tên Billy the Kid.
Trương Hằng nhớ không nhầm thì gã này chính là nhân vật xuất hiện nhiều nhất trong những bộ phim về miền Tây, có rất nhiều câu chuyện về hắn.
Nhưng con người thực không giống như trong phim, hắn không hề điên cuồng và phóng túng, ngược lại còn khá trẻ và rất nhút nhát, gần đây mới đến quận Lincoln, nhận làm thuê cho một chủ trang trại, cũng tham gia trận chiến ở quận Lincoln.
Trương Hằng đã cùng hắn sát cánh chiến đấu vài lần, Billy the Kid hẳn nhiên không kỳ diệu như trong phim nhưng tốc độ rút súng của hắn quả thực rất nhanh, hơn nữa Trương Hằng chỉ mất một ly bia là đã khiến Billy the Kid hào phóng kể với hắn phương pháp luyện tập bắn nhanh của mình.
Hai tháng cuối cùng, Trương Hằng cơ bản là không làm gì cả, chỉ không ngừng luyện tập rút súng và bắn súng, cuối cùng thì hắn cũng đã nâng kỹ năng bắn súng của mình lên cấp 3, như vậy thì dù là bắn tỉa từ xa hay rút súng tốc độ ở cự ly gần thì đều không thành vấn đề.
Ngoài ra, hai kỹ năng cưỡi ngựa và dắt trâu cuối cùng đã hợp nhất thành một kỹ năng cấp 2 tên là Cao bồi.
Trước khi rời đi, Trương Hằng đã chia số tiền còn lại là mười lăm nghìn đô la thành hai túi.
Một túi chôn dưới rào chắn chuồng ngựa của nhà Matthew, một túi chôn dưới rào chắn chuồng ngựa nhà mình.
Sau đó hắn đã chọn một ngày thời tiết đẹp trời, dẫn Wendy đi săn một lần nữa.
Hai người đã quay trở lại cánh rừng nơi Trương Hằng và băng đảng Cook đã chiến đấu trước đây, thời gian trôi qua, nơi đây đã bình yên trở lại vào đêm hôm đó những xác chết đã được cảnh sát mang đi từ lâu, nhà kho của thợ săn cũng đã được tu sửa và dọn dẹp sạch sẽ, còn có sài do những thợ săn qua đêm chuẩn bị sẵn để ở đó.
Có lẽ dấu vết duy nhất còn sót lại chỉ có những lỗ đạn trên cánh cửa.
Trương Hằng và Wendy mang theo những con thỏ và hươu đã săn được trở về nơi đây trước khi mặt trời lặn, Trương Hằng nhóm lửa, bắt đầu lột da và cắt thịt.
Wendy ngồi trước đống lửa trại, nhìn hắn bận rộn.
"Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết lai lịch của ngươi."
"Điều đó có quan trọng không?" Trương Hằng không quay đầu lại, hỏi ngược lại.
"Ừm... Sau này nếu ta kể câu chuyện về ngươi cho con ta, ta phải nói với nó thế nào về nguồn gốc của ngươi, ngươi đã đến đây như thế nào, sau đó gặp ta rồi cùng nhau lên đường?"
"Điều đưa chúng ta lên đường cùng nhau không phải lai lịch của ta mà là sự kiên trì của ngươi khi đó, ngươi là đứa trẻ bướng bỉnh nhất mà ta từng gặp, khi đó trời còn chưa sáng mà ngươi đã gõ cửa phòng ta, lúc đó ta còn chưa tỉnh ngủ nhưng khi nhìn vào mắt ngươi, ta đã biết rằng, nếu ta không đồng ý với yêu cầu của đứa trẻ con này thì trong tuần tiếp theo, tên nhóc này sẽ dùng đủ mọi cách để làm phiền ta, khiến ta phiền muốn chết, chẳng làm được gì cả."
"Ừm, có phải khi đó ta đáng ghét lắm không?" Mặt Wendy đỏ lên.
"Gấp một vạn lần so với những gì ngươi tưởng tượng được." Trương Hằng đưa tay vuốt tóc cô: "Nhưng sau đó, tối hôm đó ngươi đã cứu cha mẹ ngươi, đó thực sự là... hành động rất dũng cảm, rất dũng cảm, ngươi tuy là nữ nhưng lại kiên cường hơn hầu hết đám đàn ông ta từng gặp."
Wendy dường như có chút ngại ngùng khi được khen: "Tối hôm đó là ngươi đã cứu cả nhà ta."
"Đúng nhưng nếu không nhờ ngươi cầm súng săn tranh thủ thời gian thì ta đã không thể đến kịp trước khi Cook giết chết mẹ ngươi." Trương Hằng nói: "Cho nên, cũng có thể nói là ngươi đã thay đổi vận mệnh của chính mình, nhóc con."...
"Anh đẹp trai, dẫn bạn gái tới chơi ném vòng nào, mười tệ bốn vòng, hai mươi tệ mười vòng, giải thưởng có Thỏ nhỏ, thú bông, giải thưởng lớn còn có vòng đeo tay của Xiaomi, chắc chắn sẽ không lỗ đâu."
Trương Hằng và Hayase Asuka dạo chợ đêm thì nhìn thấy một gian hàng trò chơi ném vòng.
Hayase Asuka cầm món đậu phụ thối trên tay, dừng bước, đứng sang một bên chăm chú quan sát đầy thích thú, người chủ cũng lập tức nhân cơ hội rao hàng nhưng sự nhiệt tình của anh ta là vô nghĩa vì Hayase Asuka là du học sinh Nhật Bản, cô căn bản không hiểu tiếng Trung.
Và lúc này trước gian hàng đã có một cặp đôi nhỏ tuổi đang chơi trò chơi.
Hai người xem ra muốn ném trúng chiếc vòng đeo tay của Xiaomi, nhìn trên bao bì thì hẳn là thế hệ 2, giá thị trường vào khoảng một trăm hai mươi tệ, nếu ném trúng được thì chắc chắn là lời.
Nhưng thứ này giống như các gói giảm giá của một số công ty như Tencent, mặc kệ bạn thấy có lời thế nào thì chắc chắn người chủ sẽ không lỗ.
Những trò chơi nhỏ như thế này trông thì có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực lại rất nhiều "Mẹo."
Chẳng hạn người bán hàng thường sẽ để những vật phẩm có giá trị ở xa, còn những vật phẩm không có giá trị thì để gần, để dụ dỗ người chơi ném vào những giải thưởng ở xa nhưng độ khó sẽ tăng lên không ít, hơn nữa những vật phẩm có giá trị thường có kích thước lớn hơn một chút, rất khó ném trúng, cộng thêm chiếc vòng vốn được chế tạo rất nhẹ nên rất khó kiểm soát lực, ngoài ra còn có độ đàn hồi khá tốt, chỉ cần chạm nhẹ vào mép sẽ bị nảy ra ngoài.
Cho nên cặp đôi nhỏ tuổi ấy đã tiêu hai mươi tệ, mua mười chiếc vòng nhưng không trúng lấy một cái, có vài lần thì vòng gần như chạm vào hộp bọc nhưng người chủ lại chẳng hề sốt ruột, còn đứng bên cạnh cười haha cổ vũ, trông như ước gì có người ném trúng giải thưởng lớn của mình vậy.