Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy bên trong truyền đến một loạt tiếng va đập, hẳn là sinh viên đại học đã đụng phải thứ gì đó, giọng nói của hắn ta từ bên kia cánh cửa truyền đến, mang theo một chút hoảng sợ: "Tôi không biết cậu đang nói gì nhưng cậu đợi một chút, tôi sẽ mở cửa ngay."
Nghe vậy, Trương Hằng nhướng mày, áp tai vào cửa phòng.
Nghe một lúc, hắn trực tiếp quay người đi xuống cầu thang, đi ra khỏi đơn nguyên, vòng ra phía tây, ngẩng đầu nhìn thấy một cửa sổ thuộc về nhà sinh viên đại học ở tầng hai đang mở, một bóng người đeo chiếc cặp sách tiểu học hình chiến binh thủy thủ mặt trăng đang quay lưng về phía hắn.
Bóng người đó bám vào bệ cửa sổ, cơ thể về cơ bản đã trèo ra ngoài, một chân đạp lên máy lạnh ngoài trời, còn một chân đang tìm cách trèo xuống từ bệ cửa sổ.
Nhưng hắn thường ngày hẳn không tập luyện nhiều, động tác này làm có vẻ hơi khó khăn, Trương Hằng nhìn một lúc, thậm chí còn nghi ngờ chân hắn có phải bị chuột rút không, vì sự an toàn của hắn nên không thể không lên tiếng chỉ bảo: "Ngươi có thể bước chân trái sang bên trái trước một chút."
Tuy nhiên, sinh viên đại học nghe thấy giọng nói truyền đến từ phía sau thì hồn bay phách lạc, suýt chút nữa ngã thẳng từ tầng hai xuống.
Hắn cũng không trèo cửa sổ nữa, vội vàng trèo trở vào nhưng có lẽ hắn hơi vội, chân đạp lên máy lạnh ngoài trời rõ ràng không dùng sức, cả người ngược lại giẫm hụt một chân.
May mắn thay vào thời khắc quan trọng, có người đỡ lưng hắn.
Trương Hằng không biết từ lúc nào đã trèo lên tầng hai, đến bên cạnh sinh viên đại học.
Sinh viên đại học trông như đã bị dọa ngốc, miệng không ngừng nói: "Tôi không biết gì cả, tôi không biết gì cả."
Trương Hằng thấy vậy thì trực tiếp trèo vào nhà hắn, sau đó lại kéo hắn lên, đóng cửa sổ lại, may mà quá trình này rất ngắn, hẳn là không bị những người khác trong khu chung cư nhìn thấy.
Sau đó, Trương Hằng lấy tờ báo liên quan đến ba đứa trẻ bị đuối nước ra, ném trước mặt sinh viên đại học gần như đã than nhuyễn trên mặt đất rồi nói: "Nói đi, ngươi có quan hệ gì với chuyện này."
Sinh viên đại học vừa nhìn thấy tiêu đề tin tức thì cả người quỳ xuống đất, vừa dập đầu vừa nói: "Tha cho tôi đi, tôi biết lỗi rồi, đầu óc tôi không tỉnh táo, chỉ là bị nhốt lâu quá, muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành."
Trương Hằng cau mày, mặc dù cách ăn mặc của tên này đúng là có chút điên điên khùng khùng nhưng qua giao tiếp có thể thấy hắn thực ra khá tỉnh táo, làm việc cũng có logic, sau khi nghe hắn giải thích xong thì lập tức muốn trèo cửa sổ bỏ trốn, hơn nữa trước khi bỏ trốn còn nói dối muốn ổn định hắn, nếu không phải Trương Hằng nghe thấy tiếng bước chân của hắn di chuyển sang phòng khác, có lẽ hắn đã bị hắn lừa rồi.
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Trương Hằng hỏi.
Tuy nhiên, bất kể hắn nói gì thì sinh viên đại học chỉ có vài câu cầu xin tha thứ, hơn nữa vừa nói vừa cởi quần ra, xem ra còn muốn biểu diễn màn kịch hạn chế trước mặt hắn.
Trương Hằng đang định nói gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa ở phòng khách.
Không hiểu vì lý do gì mà hôm nay bố mẹ sinh viên đại học lại về sớm, Trương Hằng biết mình không thể ở lại đây nữa, chỉ có thể trèo cửa sổ rời đi trước, tuy nhiên trước khi đi, Trương Hằng liếc nhìn sắc mặt sinh viên đại học, lại có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì trên mặt hắn không hề lộ ra vẻ nhẹ nhõm được cứu, ngược lại nỗi sợ hãi trong mắt càng tăng, giống như tối qua hắn liều mạng chạy trốn dưới chân cầu, từng lỗ chân lông đều căng ra, chỉ là lần này, hắn dường như không còn đường thoát.
Đáng tiếc là Trương Hằng không thể nói thêm gì với hắn nữa, vì cánh cửa đã từ từ mở ra. Trương Hằng tranh thủ thời gian cuối cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, đạp lên hộp điều hòa rồi đáp xuống đất, hắn đeo cặp đi ra vài bước, lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ đó.
Kết quả là ở đó nhìn thấy một người phụ nữ, là mẹ của sinh viên đại học.
Cô ta cười với Trương Hằng ở dưới lầu, thân thiện như tất cả những người hàng xóm trong khu chung cư, sau đó đóng cửa sổ lại, tiện tay kéo rèm cửa.
Vì vậy, Trương Hằng không thể nhìn thấy những gì xảy ra trong căn phòng đó nữa. ... ...
Trương Hằng về đến nhà, ném cặp vào phòng ngủ.
Ông ngoại vừa vặn cũng đi ra từ sân, tay bưng chậu rửa rau, bên trong đựng những cây rau xanh nhỏ mới nhổ từ dưới đất lên, còn dính cả bùn.
Trương Hằng lấy một chai Sữa Chua trong tủ lạnh ra hỏi: "Ông biết chuyện nhà sinh viên đại học không?"
"Sinh viên đại học nào?"
"Là người có vấn đề về thần kinh ấy."
"Ồ, hắn à, đáng tiếc." Ông ngoại nói: "Ban đầu là một mầm non tốt, chuyên ngành cơ khí của Đại học Khoa học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, đáng lẽ có thể trở thành một kỹ sư nghiên cứu, đáng tiếc lại phát điên như vậy."
"Hắn phát điên thế nào?"
"Nghe nói là gặp vấn đề về tình cảm, bạn gái đầu tiên của hắn chia tay hắn, lấy chồng khác, còn trẻ như vậy, không vượt qua được cú sốc này, đột nhiên phát điên, lúc nghiêm trọng nhất cầm dao nhà bếp ra, ai đến gần hắn là hắn chém người đó, bố mẹ hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa hắn vào bệnh viện tâm thần điều trị, sau khi ra viện thì có thể kiểm soát được cảm xúc rồi nhưng người cũng hỏng rồi." Ông ngoại lắc đầu tiếc nuối.
Trương Hằng nghe được một số chuyện về sinh viên đại học từ ông ngoại.
Nghe bề ngoài thì không có vấn đề gì, từ nguyên nhân sinh viên phát điên, đến việc bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cha mẹ của cậu ta rõ ràng cũng bất đắc dĩ, không thấy có ý định cố ý làm hại gì.
Đặc biệt là chuyện sinh viên phát điên mà ông ngoại nhắc đến, Trương Hằng cũng có chút ấn tượng, mặc dù chiều hôm xảy ra chuyện hắn ở trường nhưng cả tuần sau đó, cả khu phố đều bàn tán về chuyện này, đặc biệt là cha mẹ của sinh viên trông rất buồn, ông ngoại cũng đến thăm và an ủi họ...