Vì vậy, Trương Hằng lấy khẩu trang ra, che mặt lại.
Sau đó giơ cung tên lên hướng về phía phòng ngủ chính.
Nếu bây giờ có người báo cảnh sát thì dáng vẻ của hắn như thế này không chỉ đơn giản là xâm nhập trái phép nữa rồi, e rằng còn phải thêm tội cố ý giết người.
Tuy nhiên, khi Trương Hằng bước vào phòng ngủ chính, hắn lại phát hiện ra rằng nỗi lo lắng của mình có vẻ thừa thãi, vì bên trong cũng không có ai.
Không chỉ sinh viên mất tích, mà cả cha mẹ cậu ta cũng vậy.
Thật khó để tưởng tượng, có gia đình nào lại chọn đi chơi tập thể vào thời điểm mà hầu hết mọi người đã đi ngủ như thế này, tất nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng bị bệnh hoặc có tình huống khẩn cấp nào khác nhưng ánh mắt Trương Hằng sau đó lại bị chiếc giường kia thu hút.
Chiếc giường này trông không có gì lạ, chỉ là quá gọn gàng, đặc biệt là ga giường không có lấy một nếp nhăn, giống như được ai đó sắp xếp cẩn thận, bình thường thì cũng không có gì, chỉ là nếu kết hợp với suy đoán trước đó và những gì đã xảy ra ở phòng khách thì chiếc ga giường sạch bong này lại trở nên chói mắt.
Điều này chứng tỏ chủ nhân của nó khi dọn dẹp nó không hề vội vàng, giống như sắp đi nghỉ mát vậy, rất nhàn nhã.
Trương Hằng đúng giờ bị tiếng chuông báo thức đánh thức dậy.
Tin xấu là hôm nay hắn vẫn phải đến trường tiếp tục ôn lại cuộc sống cấp ba, tin tốt là hôm nay là thứ sáu, chỉ cần cố thêm một ngày nữa là hắn có thể nghỉ rồi.
Trương Hằng ngáp một cái, hắn hơi thiếu ngủ, tối qua hắn ở nhà sinh viên một lúc, muốn chặn đường sinh viên về nhà, hoặc là... bố mẹ của cậu ta, thế nhưng đáng tiếc là cho đến khoảng năm giờ sáng, cả nhà này vẫn chưa về.
Để tránh bị ông ngoại dậy sớm đụng phải hắn ngủ bên ngoài, Trương Hằng khi trời bắt đầu hơi sáng đã lén về nhà.
Xét đến thời gian biểu phi nhân tính của học sinh cấp ba, thực tế là tối qua Trương Hằng không nghỉ ngơi được bao nhiêu.
Hắn vốn định nằm trên giường thêm một lúc nữa nhưng nhớ ra còn bài tập sinh học đang chờ mình chép, hắn lại ép mình dậy khỏi giường, rửa mặt bằng nước lạnh rồi cảm thấy khá hơn một chút.
Trương Hằng thấy thời gian không còn nhiều, vội uống hai ngụm sữa đậu nành, lại cầm một chiếc bánh quẩy rồi vội vàng đeo cặp ra ngoài.
"Ăn chậm thôi, còn... lần sau đừng thức đêm đọc tiểu thuyết nữa." Ông ngoại mở tờ báo ra, thong thả nói.
"Biết rồi, dù sao thì tác giả tôi theo dõi cũng thái giám rồi." Trương Hằng vừa đi đổi giày vừa đáp lại. ... ...
Mặc dù hắn ra khỏi nhà sớm hơn hôm qua một chút nhưng lần này xe buýt lại đến rất lâu sau, vì vậy cũng không đến sớm hơn hôm qua là bao.
Ngược lại, Bách Thanh bị chép bài lại khá để tâm, đến sớm hơn khoảng hai mươi phút, thấy Trương Hằng đi vào thì nhướng mày với hắn.
"Xin lỗi, dậy muộn, trà sữa của cậu tớ cũng quên mua rồi, chiều bù cho cậu." Trương Hằng một tay đặt cặp xuống, một tay kéo ghế của mình ra.
"Trà sữa gì cũng được, dù sao thì cậu cũng không chạy thoát được." Bách Thanh lập tức đưa vở bài tập sinh học đã chuẩn bị sẵn cho hắn: "Cậu vẫn nên làm bài tập trước đi, sau khi học xong buổi sáng là phải nộp rồi."
"Cảm ơn." Trương Hằng nói, lúc này mới cảm nhận sâu sắc được việc có một người bạn cùng bàn tốt quan trọng như thế nào.
"Tớ sẽ giúp cậu để ý cô Hàn."
Bách Thanh còn tự nguyện nói, mặc dù cô ấy tốt bụng nhưng là một ủy viên học tập, bình thường cô ấy rõ ràng không làm những việc như thế này, cô ấy không để ý thì còn tốt, thỉnh thoảng lại nhìn cô giáo một cái, ngược lại khiến cô giáo cũng luôn nhìn về phía này, may là trình độ chép bài của Trương Hằng cũng không tệ, cuối cùng cũng chép xong bài tập trong tình trạng hỗn loạn trước khi kết thúc buổi học buổi sáng.
Vì vậy, ngày thứ hai làm lại học sinh cấp ba, Trương Hằng cuối cùng cũng nộp bài tập đúng hạn.
"Tối qua cậu đi làm gì vậy?" Giờ ra chơi, Bách Thanh vừa làm bài toán vừa nói.
"Hả?"
"Mới có hai tiết học thôi mà, cậu không biết mình đã ngáp bao nhiêu cái rồi, suýt nữa thì lây sang tớ rồi." Bách Thanh vén tóc mái lên nói.
"Ở nhà một người bạn một lúc." Trương Hằng nói.
"Ở một lúc?" Bách Thanh nhíu mày, dùng cục tẩy xóa một đường phụ.
"Được rồi, ở đến gần sáng."
"Ha." Bách Thanh hừ một tiếng, bổ sung thêm hai đường phụ, viết đáp án, một lúc sau cô ấy lại dùng bút chọc vào cánh tay Trương Hằng: "Bạn trai hay bạn gái?"
"Một người anh trai, lớn hơn tôi khoảng bảy tám tuổi."
"Xí, ai tin chứ." Bách Thanh trợn trắng mắt.
"Sự thật thì luôn khó khiến người ta tin." Trương Hằng nói.
Sáng nay hắn có vẻ mất tập trung, không chỉ vì thiếu ngủ mà còn vì phần lớn tâm trí hắn vẫn dừng lại ở những chuyện xảy ra tối qua, trước đây Trương Hằng chỉ cảm thấy cậu sinh viên có vấn đề nhưng bây giờ xem ra, có lẽ bố mẹ của cậu ta còn có vấn đề lớn hơn.
Liệu đối phương có nghi ngờ mình vì chuyện buổi chiều không?
Trương Hằng khá tự tin vào thân thủ của mình, hắn rất chắc chắn rằng động tác của mình đủ nhanh, khi mẹ của cậu sinh viên vào phòng hẳn không nhìn thấy hắn trèo cửa sổ rời đi nhưng không chắc cậu sinh viên có nói với bố mẹ mình rằng hắn đã đến nhà vào buổi chiều hay không.
Ngoài ra, bây giờ nghĩ lại thì việc mẹ của cậu sinh viên tan làm sớm hôm qua có vẻ cũng không phải là chuyện bất ngờ, Trương Hằng không cho rằng đối phương nhắm vào mình, tám phần là vì chuyện cậu sinh viên lén bỏ nhà đi tối hôm kia đã bại lộ, dù sao thì lúc đó cậu sinh viên bị dồn đến mức phải nhảy xuống sông, quần áo giày dép đều ướt sũng, cứ thế về nhà thì khó mà giấu được.
Những chuyện xảy ra tối qua có lẽ cũng liên quan đến chuyện này.
Chỉ là Trương Hằng tạm thời không rõ cậu sinh viên có quan hệ gì với ba đứa trẻ bị chết đuối, tất nhiên hiện tại hắn lo lắng nhất vẫn là sự an toàn của cậu sinh viên.