Trên mặt người thanh niên thoáng vẻ giằng xé, sau đó nhanh chóng xìu xuống, như quả bóng xì hơi, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến tình hình bên này, liền mở miệng nói: "Vào trong nói chuyện đã."
Trương Hằng biết chuyện này cơ bản đã xong, đi theo người thanh niên vào phòng giám sát.
"Nói trước nhé, xem thì xem, ngươi chỉ có 20, không, 15 phút. Hơn nữa không được sao chép." Người thanh niên tuy đã khuất phục nhưng vẫn muốn phản kháng một chút để giữ thể diện.
"Xem rồi nói sau." Trương Hằng lại không tỏ ý đồng ý, bây giờ hắn nắm được nhược điểm của người thanh niên, căn bản không để ý đến sự khoa trương của đối phương.
"Ngươi làm mất điện thoại lúc nào?"
"Tối hôm qua." Trương Hằng đáp.
"Ừm, vậy ngươi ở tòa nhà nào?"
Trương Hằng báo số tòa nhà của sinh viên cho người thanh niên phụ trách phòng giám sát.
"Đơn nguyên 2, tòa nhà 5?" Nghe vậy, người thanh niên phụ trách phòng giám sát có chút bất ngờ.
"Sao vậy?"
"À, không... không có gì." Người thanh niên há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời định nói vào trong.
Trương Hằng đoán rằng tên này rất có thể đã từng quay lén người nào đó ở đơn nguyên 2, tòa nhà 5 nên có chút ấn tượng về những người sống trong tòa nhà đó nhưng hắn lại không dám nói ra.
Trương Hằng cũng vui vẻ giả vờ không nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhìn người thanh niên phụ trách giám sát lấy đoạn ghi hình tối qua ra, sau đó hắn do dự nói: "Thật ra đoạn ghi hình này không có tác dụng gì đâu."
"Sao lại nói vậy."
"Ngươi biết người sinh viên bị bệnh tâm thần sống trong tòa nhà này chứ, sáng nay họ báo cảnh sát rằng nhà có trộm, cảnh sát đã đến lấy đoạn ghi hình rồi."
"Họ phát hiện ra điều gì không?"
"Không, cảnh sát đoán rằng tên trộm đã đi vòng ra góc chết của camera bên hông, từ đó trèo lên lầu nhưng may là cuối cùng cũng không mất thứ gì, cảnh sát cũng không điều tra thêm nữa."
Trương Hằng nhướng mày, không nói gì, hắn nhấp vào tua nhanh, xem hết đoạn ghi hình, trước 12 giờ vẫn có một số người ra vào đơn nguyên 2, tòa nhà 5 nhưng sau 12 giờ thì hầu hết mọi người đều đã ngủ, chỉ có một người đàn ông đi tiếp khách bên ngoài, khoảng 1 giờ thì say khướt đi vào tòa nhà nhưng không có người nào khác đi ra từ bên trong, cho đến khi trời sáng.
"Còn đoạn ghi hình ở lối ra vào của khu chung cư thì sao?" Trương Hằng lại hỏi.
"Lối ra vào cũng cần xem sao? Ai nhặt được điện thoại của ngươi tiện tay nhét vào túi thì cũng không nhìn thấy." Người thanh niên lẩm bẩm một câu, có vẻ hơi không muốn nhưng tình hình hiện tại mạnh hơn người, hắn thấy Trương Hằng nhìn sang, đành phải ngoan ngoãn tìm lại thư mục lối ra vào.
Trương Hằng lại mất mười phút, tua nhanh xem hết đoạn ghi hình ở lối ra vào, không giống như camera ở bên ngoài đơn nguyên, những người trèo tường như Trương Hằng sẽ không bị camera bên ngoài đơn nguyên ghi lại, còn đoạn ghi hình ở lối ra vào, chỉ cần có xe ra vào đều sẽ được ghi lại.
Tuy nhiên, Trương Hằng không tìm thấy chiếc xe màu đỏ của nhà sinh viên trong đó.
Chẳng lẽ ba người đó bốc hơi mất tăm cả một đêm sao?
Trương Hằng suy nghĩ một chút, hỏi người thanh niên: "Trước khi cảnh sát tìm ngươi, còn có ai đến phòng giám sát không?"
"Không... thì phải." Người thanh niên gãi đầu nói.
Trương Hằng nghe ra một chút do dự trong lời nói của hắn: "Gọi là không thì phải là sao."
"Ờ, ngươi nói vậy ta mới nhớ ra, trước khi cảnh sát tìm ta, ta có nhận được một cuộc điện thoại của lãnh đạo, bảo ta đưa cho ông ấy một thứ, ta rời khỏi phòng giám sát khoảng 10 phút nhưng lúc đi ta đã khóa cửa rồi, khoan đã, chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi làm mất điện thoại không? Cuối cùng ngươi đến đây để hỏi thăm chuyện nhà sinh viên hay là tìm điện thoại?"
"..."
Trương Hằng hiểu ra, xem ra hắn đã chậm một bước, đoạn ghi hình trong phòng giám sát tám phần mười đã được xử lý kỹ thuật, chuyện này chỉ cần đối phương có kỹ thuật cao thì mắt thường rất khó phát hiện, vì nhà sinh viên đã tuyên bố không mất thứ gì nên cảnh sát bên kia có lẽ cũng sẽ không mất công xác minh thật giả.
Trương Hằng đã nhận ra rằng cuộc gọi báo cảnh sát sáng nay của hắn có thể hơi hấp tấp, không những không ép được nhà sinh viên lộ nguyên hình mà còn có khả năng đánh rắn động cỏ, chủ yếu là lúc đó hắn vẫn chưa rõ tình hình của nhà sinh viên, cũng không ngờ rằng đối phương lại có cao thủ sửa đổi giám sát, phải biết rằng cảnh sát đến khu chung cư, đến phòng giám sát để kiểm tra đoạn ghi hình, thời gian ở giữa không nên cách nhau quá lâu.
Có thể xử lý đoạn ghi hình nhanh như vậy, chứng tỏ đối phương có năng lực kỹ thuật rất mạnh.
Trương Hằng tuy cũng có kỹ năng Geek cấp 2 nhưng hắn không được đào tạo về phương diện này, tự nhận là không làm được, tuy nhiên chuyện này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất bây giờ hắn biết người mà người thanh niên gọi là lãnh đạo, rất có thể cũng đã bị thay thế một cách thần không biết quỷ không hay giống như nhà sinh viên.
Trương Hằng hỏi tên thanh niên về tên của lãnh đạo hắn, sau đó dùng USB sao chép hai đoạn ghi hình đã bị sửa đổi, sau đó lại cảnh cáo hắn: "Đừng nói chuyện ta đến phòng giám sát cho người khác biết."
"Yên tâm đi, ta lại không muốn công việc của mình quá dài, chuyện ngươi đến phòng giám sát nếu bị người khác biết thì người mất việc chính là ta." Người thanh niên vỗ ngực nói, sau đó trên mặt hắn lại nở một nụ cười ngượng ngùng: "Còn nữa, ngươi xem ta đã phối hợp như vậy rồi, chuyện video nhỏ kia thì..."
"Chuyện video ta cũng sẽ không nói cho người khác biết nhưng tốt nhất ngươi cũng đừng làm nữa, còn nữa, nhớ rằng, lúc uống rượu thì phải giữ miệng." Trương Hằng lại cảnh cáo. ...
Mặc dù ra quân không thuận lợi nhưng Trương Hằng cũng không quá nản lòng.
Hắn biết rằng lần này phải đối phó với thứ không hề đơn giản, từ chuyện của sinh viên cũng có thể thấy, chúng hẳn đã đến thế giới loài người một thời gian rồi, rất quen thuộc với các quy tắc của thế giới loài người, hơn nữa còn sử dụng thành thạo hơn cả loài người, trước đó đã trực tiếp đưa sinh viên vào bệnh viện tâm thần.